Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100 - Đúng Là Hết Thuốc Chữa 1

Chương 100 - Đúng là hết thuốc chữa 1
Màu đỏ sẫm cuối cùng của ánh chiều tà dần bị mây đen nuốt chửng.

Sắc trời dần tối, Lâm Ngọc Trúc đã dọn xong một nửa lúa mạch của cô rồi mà thím Lý còn chưa quay lại.

Lâm Ngọc Trúc thấy các thím nông dân của tổ cô đều quay lại tiếp tục làm việc, cô quyết định đợi thím Lý thêm một lát, hai mươi phút lại trôi qua.

Lâm Ngọc Trúc ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cạn lời rồi, thím Lý này đúng là…

Lâm Ngọc Trúc tìm tiểu đội trưởng, nói: “Chú, cháu làm xong công việc trên đất của cháu rồi, nhưng thím Lý về nhà nấu cơm còn chưa quay lại, việc của thím ấy còn ở trong đất kia.”

Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn mảnh đất của cô thì thấy chỉ còn một nửa lúa mạch chưa được chuyển đi, ông ta lập tức có cái nhìn khác về Lâm Ngọc Trúc, hóa ra thanh niên trí thức Lâm cũng có thể làm việc.

“Hay là cháu đợi thêm chút nữa, lúa mạch trong đất còn chưa được dọn xong, như vậy thì hai người chưa hoàn thành nhiệm vụ.”

Lâm Ngọc Trúc lập tức cạn lời…

Xem ra thím Lý quyết tâm để cô làm việc, cô là người dễ nhờ vả như vậy sao?

Lâm Ngọc Trúc ra vẻ đắn đo suy nghĩ một lát, một hồi lâu mới nói: “Vậy nếu để số lúa mạch kia ở trên đất thì trừ bao nhiêu công điểm ạ?”

Lâm Ngọc Trúc thấy vẻ mặt của tiểu đội trưởng cứng đờ, có lẽ ông ta không ngờ cô sẽ nói như vậy.

Đúng là tiểu đội trưởng không ngờ. Ông ta còn tưởng rằng Lâm Ngọc Trúc sẽ trở về tiếp tục làm việc… Cũng phải thôi, là ông ta nghĩ sai, cô không phải là người sẽ để bản thân chịu thiệt.

Nếu cô đã nói như vậy rồi, tiểu đội trưởng chỉ có thể đi qua nhìn xem rốt cuộc còn có bao nhiêu lúa mạch trên đất.

“Trừ điểm của thím Lý nhiều hơn. Trừ cháu hai công điểm, trừ thím Lý bốn công điểm.” Sau khi quan sát xong, tiểu đội trưởng nói với Lâm Ngọc Trúc, ông ta nghĩ rồi nói tiếp: “Lúa mạch còn ở trên đất, nếu như đến đêm mà lên mốc thì hai người tự đền.”

Nghe lời nói nghiêm túc của tiểu đội trưởng, cô yên tâm.

Một người lấy mấy công điểm đe dọa cô, ở trong mắt cô, mấy công điểm này cũng rất quan trọng. Lâm Ngọc Trúc dám đánh cuộc, chắc chắn thím Lý sẽ tiếc bốn công điểm này, nhưng bà ta càng sợ lúa mạch hỏng hơn.

Chưa bàn đến chuyện lúa mạch để trên đất một đêm thì có hỏng hay không, năm nay bội thu thì một công điểm này đáng giá một hào năm xu.

Hiện tại cô là người tiếc vài ba hào tiền hay sao?

Thím Lý quá xem thường cô rồi.

Giờ đang là cuối thu, thời tiết mát mẻ, gần nửa tháng không mưa, lúc này đất khô sắp nứt nên cô không lo lắng cho lắm.

Hôm nay dù có thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể để người khác gây khó dễ cho mình.

Lâm Ngọc Trúc tỏ ra lòng đau như cắt, cô nói: “Nếu vậy thì cháu và thím Lý bị trừ tổng cộng sáu công điểm, đây cũng quá nhiều. Hay là cháu về ăn cơm trước rồi quay lại làm tiếp.”

Tiểu đội trưởng gật đầu, mọi quy tắc nên được sử dụng linh hoạt, tuy nói một người được mười công điểm mỗi ngày, nhưng vì cổ vũ thôn dân cố gắng làm việc nên cũng có đãi ngộ đặc biệt: “Nếu cháu quay lại làm, chú sẽ cộng công điểm bị trừ của thím Lý cho cháu.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cô tỏ vẻ kích động, vội vàng cảm ơn tiểu đội trưởng.

Đúng là tiểu đội trưởng tin lời nói xạo trở lại làm việc của Lâm Ngọc Trúc thật. Ông ta nghĩ nhóm thanh niên trẻ tuổi này cũng không dễ dàng gì, mới còn nhỏ đã phải xa nhà.

Ông ta nào có biết Lâm Ngọc Trúc không có ý định quay lại.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy thím Lý này không phải người tốt lành. Nếu bà ta dám chạy, chắc chắn bà ta có chuẩn bị. Tuy tiểu đội trưởng đồng ý cộng điểm cho cô, Lâm Ngọc Trúc thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Tuyệt chiêu đặc biệt của vài cụ già là một khóc, hai làm loạn và ba thắt cổ. Giành phần công việc của bọn họ khác nào giật thức ăn trước miệng cọp. Lỡ như thím Lý cũng là loại người đanh đá như thế kia, vậy cô không chắc tiểu đội trưởng có gây khó dễ cho bà ta được hay không.

Cuối cùng, đừng để cô làm việc không công còn bị dính vết nhơ. Cô sợ nhất những người không biết suy nghĩ, ai nói gì cũng tin. Đến lúc đó nếu có tin cô dụ dỗ tiểu đội trưởng hoặc tiểu đội trưởng gặm cỏ non, bọn họ tin điều này thật rồi lan truyền trắng trợn.

Vậy thì cô chỉ có thể tức hộc máu!

Cho nên, nếu thím Lý cược cô sẽ thành thật giúp bà ta làm việc tiếp, vậy cứ để bà ta cược đi.
Bình Luận (0)
Comment