Chương 99 - Tri thức Lâm, cô cứ cắt từ từ! 2
Dần dần tốc độ cắt lúa mì của Lâm Ngọc Trúc cũng bắt kịp với mọi người, nếu là buổi sáng thì lúc này cô phỏng chừng cũng đã phế đi, không nghĩ tới lúc này Lâm Ngọc Trúc lại cảm thấy cô còn có thể kiên trì nữa, thật là thần kỳ.
Lưỡi liềm trong tay Lâm Ngọc Trúc nhất thời sinh long hoạt hổ, khiến cho thím Lý nhìn thấy đều cảm thấy từng đợt kinh hãi, sợ một cái không chú ý, đã có một lưỡi liềm bay tới phía mình.
Công việc này của thím Lý cũng cần kỹ thuật, buộc không tốt lúa mì sẽ rơi vãi ra, như vậy thì sẽ còn phải buộc lại, cho nên tốc độ của thím Lý cũng không nhanh lắm.
Nói không tốt chính là thím Lý còn cố ý ở một bên giả vờ thúc giục, làm nổi bật việc bà ta có thể làm tốt hơn so với Lâm Ngọc Trúc, đùa giỡn rất trơn tru đâu.
Thế nhưng tốc độ của Lâm Ngọc Trúc vừa nhanh lên một cái, bà ta lại không đuổi kịp.
Chờ Lâm Ngọc Trúc đều cắt được mấy thước, quay đầu lại nhìn, khá tốt, thím Lý vẫn đang cách chỗ cũ một đoạn không xa lắm mà chậm rãi làm.
Cái này không đúng, xem ra thì tốc độ của thím Lý cũng không nhanh đâu.
Lâm Ngọc Trúc không chút khách khí nói: "Thím Lý, thím còn liên tục thúc giục cháu đâu, tốc độ này của thím cũng không theo kịp cháu nha.” Trên mặt thím Lý có chút sượng trân, bà ta cảm thấy Lâm Ngọc Trúc đây là cố ý, chính là muốn gây khó dễ cho bà ta.
"Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi sắp tới đấy rồi." Thím Lý dáng vẻ không vội nói.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, cô nghỉ ngơi để cho đại đội trưởng nhìn thanh niên trí thức không vừa mắt, rồi tóm lấy cô làm ví dụ cho những người khác xem hả.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ liếc mắt nhìn thím Lý một cái, sau đó tiếp tục cắt lúa mì, chỉ là lúc này cô đã thông minh hơn.
Thím Lý buộc chậm thì cô cũng cắt chậm, thím Lý buộc nhanh thì cô cũng cắt nhanh, dù sao cũng sẽ không kéo dài ra một khoảng cách quá lớn với thím Lý là được.
Thím Lý vốn định chậm rãi bó, như vậy thì chờ Lâm Ngọc Trúc làm xong nhiệm vụ hôm nay là cắt lúa mì thì sẽ phải giúp bà ta bó lúa mì.
Hai người bọn họ một tổ, được chia làm trên mảnh đất này, chờ cắt lúa mì trong ruộng xong, cùng nhau chuyển lúa mì lên xe đẩy để người khác vận chuyển đến bãi phơi lúa mì thì phần công việc ở mảnh đất này sẽ được coi như là công điểm của hai người bọn họ, làm không xong thì có thể là cả hai người đều bị trừ công điểm.
Làm việc tập thể chính là có điểm này không tốt, có thể là không đồng tâm hiệp lực, rồi ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi.
Người thành thật thì phải làm nhiều, trong ruộng có không ít người giống như thím Lý, trộm dùng mánh lới, chuyên môn ức hiếp người thành thật.
Lâm Ngọc Trúc hiện tại không thiếu tiền không thiếu lương thực, sau khi cô nhìn ra ý đồ của thím Lý thì cô cũng nguyện ý phụng bồi, nếu không muốn siêng năng làm việc, vậy thì công điểm này cũng đừng mong cùng nhau kiếm được.
Nửa giờ sau, bên phía hai người bọn họ rõ ràng bị chậm lại.
Thím Lý lúc này mới phản ứng lại có gì đó không thích hợp, trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, lúc này mới tăng nhanh tốc độ trong tay.
Thím Lý bên này nhanh, Lâm Ngọc Trúc cũng đứng đắn cắt lúa mì, không cần thím Lý phải đuổi theo mông rồi thúc giục cô nhanh lên.
Vì đuổi theo tốc độ, thím Lý đều sắp làm đến độ mệt mỏi quá sức, nhìn Lâm Ngọc Trúc đột nhiên làm có khuôn mẫu, còn rất kinh ngạc, đây là trí thức Lâm hả?
Tiếng chuông tan tầm vẫn vang lên như thường lệ, nhưng nhiệm vụ của mọi người cơ bản vẫn chưa hoàn thành, vì sản xuất, đại đội trưởng gân cổ lên hô: "Bà con, chúng ta đều vất vả một chút, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, bằng không chờ mưa xuống, lương thực này đều phải thối rữa trên mặt đất, một năm vất vả của chúng ta cũng liền uổng phí.”
Không có lương thực sang năm một nhà già trẻ ăn gì? Trẻ nhỏ trong nhà lấy tiền ở đâu ra mà đi học.
“Chỉ cần vất vả mấy ngày này thôi, kế tiếp chính là những ngày tốt đẹp rồi.”
Lời này làm cho trong lòng mọi người căng thẳng, khẩu phần lương thực cũng không phải chuyện nhỏ, cũng không có ai oán giận, tất cả mọi người đều tự giác vùi đầu làm việc.
Lâm Ngọc Trúc bên này lúa mì đều đã cắt xong bó xong rồi, chỉ cần chuyển lúa mì lên xe cho người khác vận chuyển đi nữa thôi.
Trong nhà thím Lý còn có trẻ nhỏ chờ bà ta về nhà nấu cơm, lúc này bà ta có chút hối hận, là bà ta xem thường trí thức Lâm này, không nghĩ tới nha đầu này tuổi không lớn nhưng tâm nhãn lại nhiều đâu.
Tròng mắt thím Lý đảo loạn, trong lòng nghĩ kế, mở miệng nói: "Tri thức Lâm, tôi phải về trước làm cơm cho cả nhà, bằng không cô làm trước, chờ tôi làm cơm xong sẽ ra đây chuyển nốt chỗ lúa mì này.”
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, đã có rất nhiều phụ nữ trở về nấu cơm rồi, chờ làm xong cơm mới tiếp tục trở về làm việc.
Lâm Ngọc Trúc cũng không phải là người ngang ngược, gật gật đầu nói, "Được.”