Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103 - Vương Tiểu Mai Đã Từng Bị “Chà Đạp” Như Thế Nào Vậy 2

Chương 103 - Vương Tiểu Mai đã từng bị “chà đạp” như thế nào vậy 2
Trải nghiệm khoái cảm thuận tiện nhanh chóng, Lâm Ngọc Trúc liền không thể vãn hồi, lại mua không ít đồ điện gia dụng.

Cô còn cố ý mua chõ, về sau hấp bánh bao, bánh cao lương, bánh ngô các loại cũng làm ở trong không gian, cô cũng không tin, còn có thể có người cố ý đến nhìn chằm chằm cô nấu cơm!

Chờ sốt cà tím xong, cơm trong không gian cũng chín, cô bảo người máy nhỏ giúp cô múc cơm lên bàn, cô trực tiếp lấy ra từ không gian là được.

Ngoại trừ không có thịt, bữa cơm này ăn rất ngon, cả một ngày làm việc, thật sự là ăn cái gì cũng ngon.

Chờ sau khi Lâm Ngọc Trúc cơm nước xong xuôi rửa sạch nồi niêu xoong chảo, thì cũng vừa đúng lúc Vương Tiểu Mai tới.

Lâm Ngọc Trúc liền bội phục điểm này của Vương Tiểu Mai, đi làm về mệt như vậy vẫn còn thể nơi nơi đi lại như vậy.

"Tối nay cô làm món gì vậy, ở trong phòng của tôi đều ngửi thấy mùi thơm, cho không ít dầu nhỉ."

Lâm Ngọc Trúc đều muốn vỗ tay cho câu nói kia của Vương Tiểu Mai, "Không có gì, chỉ làm hai quả cà tím sốt tương."

“Vậy tốn nhiều dầu lắm đó." Vương Tiểu Mai vẻ mặt ghét bỏ nói.

"Cà tím trong vườn rau của cô sắp già rồi."

"Chờ mùa thu hoạch xong thì hái hết xuống, đến lúc đó muốn cà tím, haizz. Không đúng, tôi đến cũng không phải nói với cô về cà tím, chúng ta có muốn đi xuống ruộng xem một chút hay không, nếu thím Lý còn chưa đi, tôi đã nghĩ kỹ, hai chúng ta đến nhà bà ta chặn bà ta, thế nào thì cũng phải để bà ta làm cho xong việc.”

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới vừa ăn no xong, không muốn động đậy: "Cô đây là nhàn rỗi quá hả? Chỉ vì hai công điểm mà nhìn bà ta làm cho xong? Không nói đến lúc đó hai chúng ta sẽ bị truyền thành người như thế nào, chỉ riêng gió lớn vào buổi tối này, cô chịu được không? Cô có tiền để mua thuốc cảm lạnh không?”

Vương Tiểu Mai trong nháy mắt ỉu xìu: "Hai công điểm cũng là tiền mà… Được rồi, vì cái này mà sinh bệnh không đáng giá.”

Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Vương Tiểu Mai: "Không nghĩ tới cô còn rất nhiệt tình.”

Vương Tiểu Mai có chút chột dạ, ánh mắt xoay tới xoay lui, nhỏ giọng hỏi: "Giữa trưa việc này... Tôi luôn cảm thấy không đúng lắm, cô có thể nói cho tôi biết không.”

Lâm Ngọc Trúc: “...”

Lâm Ngọc Trúc: “Vậy cô nói xem lúc trước ngươi bị dân làng khi dễ như thế nào đã?”

Vương Tiểu Mai bĩu môi, không nói lời nào nữa.

Bầu không khí có chút tẻ ngắt, một lát sau, Vương Tiểu Mai từ từ nói: "Rau trong vườn rau của tôi cùng với rau trong đất phần trăm..."

Lâm Ngọc Trúc nheo mắt lại, chẳng trách Vương Tiểu Mai để ý đến chuyện của cô như vậy: "Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vương Tiểu Mai:... Cô ta vẫn chưa lên tiếng cơ mà.

"Đến lúc đó một người làm sao có thể làm hết được, cô giúp tôi thu hoạch tôi chia rau cho cô." Vương Tiểu Mai vẻ mặt lấy lòng nói. Vương Tiểu Mai nghĩ đến chuyện tách ra với nhóm thanh niên trí thức cũ cũng có chỗ không tốt, rau trong đất không ai giúp đỡ thu hoạch.

Lâm Ngọc Trúc giả ngu, đừng mơ tưởng dùng chút đồ ăn như vậy để mượn sức lao động của cô.

Bên này tán gẫu náo nhiệt, bên trong mảnh đất kia, thím Lý đang run rẩy chuyển lúa mì trong gió thu.

Dọn xong một xe còn phải đẩy đến bãi phơi lúa mì, hôm nay người phụ trách xe đẩy chở lúa mì đã sớm về nhà, lúc này làm gì còn có người nào đến rước bà ta chứ.

Thím Lý đi tới đi lui, rồi lại đi tới đi lui, một thân mồ hôi bị gió đêm thổi qua, cả người đều lạnh run.

Bà ta nhịn không được hắt hơi một cái, trong miệng vẫn không ngừng mắng Lâm Ngọc Trúc, con nhóc này lòng dạ thật ngoan độc, thật sự ném lúa mì xuống đất, cũng không sợ để lúa mì ở đây cả một đêm thì lúa mì sẽ bị hỏng, đến lúc đó cũng không phải là chuyện một công điểm hay hai công điểm nữa.

Thím Lý miệng thì hùng hùng hổ hổ không ngừng, nhưng công việc trên tay thì một khắc cũng không dám dừng lại, nếu không làm nhanh, chờ về nhà cũng không ngủ được bao lâu thì đã phải dậy làm việc rồi.

Thím Lý lúc này có chút hối hận, sớm biết con nhóc này không mắc bẫy, bà ta sẽ không làm như vậy.
Bình Luận (0)
Comment