Chương 104 - Chị Lâm cũng không giống như những gì chị Triệu nói nha! 1
Ngày hôm sau lúc bắt đầu xuống ruộng làm việc, Lâm Ngọc Trúc nhìn trong ruộng sạch sẽ chỉ còn lại gốc cây lúa liền biết tối hôm qua thím Lý đã tới rồi hơn nữa cũng đã làm xong công việc.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc tìm tiểu đội trưởng để tính điểm lại một lần nữa, cái này đều làm xong, cũng không thể trừ điểm của bọn họ được.
Tiểu đội trưởng sau khi xác minh tình huống cũng không khó xử Lâm Ngọc Trúc, nói là ông ta sẽ nhớ kỹ.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới yên tâm, hôm nay đến phiên cô bó lúa mì.
Vốn tưởng rằng vẫn là thím Lý phối hợp với cô, không nghĩ tới đội trưởng chuyển Tống Chí Cao đến chỗ cô.
Hiện giờ đồng chí Tiểu Tống cũng không tính là lính mới, Lâm Ngọc Trúc lúc này cũng không đá bóng về.
Sau đó Lâm Ngọc Trúc tìm khắp ruộng lúa mì cũng không thấy bóng dáng thím Lý đâu, vì thế cô tò mò hỏi thím Vương: "Thím Vương, thím Lý đâu, sao cháu không nhìn thấy thím ấy vậy.”
Thím Vương nhìn Lâm Ngọc Trúc một hồi lâu, thấy cô thật sự không biết mới tức giận nói: "Đêm qua làm việc bị gió thổi, sáng sớm hôm nay không dậy nổi, cho nên, ông già nhà bà ta xin đại đội trưởng cho bà ta nghỉ.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn theo, thật đúng là nhìn thấy bên cạnh đại đội trưởng có một ông già đứng đó, Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, cái này cũng không trách cô được nha.
Thím Vương thở dài, ở bên tai Lâm Ngọc Trúc nói: "Cô nhóc cô cũng thiệt là, để lại cái việc như vậy cho bà ta làm một mình, như vậy còn không phải là cố ý để bà ta mệt mỏi, sinh bệnh sao!”
Lâm Ngọc Trúc có chút mất hứng, nghiêm mặt nói: "Thím Vương, cháu không biết thím Lý đã nói gì với thím, nhưng cháu hôm qua chính là quy củ làm việc, lúc cháu đi tiểu đội trưởng cũng thấy, một mảnh đất này, lúa mì đều là một mình cháu cắt, một nửa lúa mì cũng là một mình cháu chuyển đi, cháu cũng không chiếm nửa phần tiện nghi của thím ấy.”
Biểu tình của thím Vương có chút ngưng đọng, bà ta và thím Lý là hàng xóm, buổi sáng bà ta cố ý tìm thím Lý để cùng đi làm, thím Lý bệnh không dậy nổi, lúc này xin nghỉ là sẽ bị trừ công điểm, một ngày làm việc được hơn mười công điểm, trong lòng thím Lý hận Lâm Ngọc Trúc cực kỳ, thấy bà ta tới còn lôi kéo bà ta nói một trận.
Dù sao cũng chính là Lâm Ngọc Trúc ném toàn bộ công việc ném cho một mình bà ta làm, thím Lý rất ủy khuất...
"Cô nhóc cô thật đúng là lợi hại, tôi cũng không nói được mấy câu, còn cô thì cứ lốp bốp một đống, cũng không nói nữa, tôi còn phải đi làm."
Thấy thím Vương không vui vẻ rời đi, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy may mắn ngày hôm qua, trước khi đi cô đã cố ý tìm tiểu đội trưởng tới, bằng không còn phải tranh luận ai làm nhiều ai làm ít nữa.
Cái miệng này thật giống như phát quang vậy đó.
Lâm Ngọc Trúc chân trước nghĩ như vậy, đại đội trưởng chân sau liền dẫn ông già nhà thím Lý tới.
Đại đội trưởng đứng trước mặt Lâm Ngọc Trúc, thần sắc ngưng trọng như người chết hỏi: "Tri thức Lâm, ngày hôm qua bà già nhà Lý Đại Hưởng nói giúp cô làm hơn phân nửa công việc, bận đến nửa đêm mới xong việc, tối hôm qua lại bị gió thổi, đến giờ người liền bệnh không dậy nổi, việc này, cô xem như thế nào.”
Lâm Ngọc Trúc bắt đầu còn bị mấy chữ "bà già nhà Lý Đại Hưởng" làm cho sửng sốt, phía sau cô mới phản ứng lại được, đó là thím Lý.
Việc thím Lý bị bệnh thì có liên quan gì đến cô chứ?
"Cháu không biết lời này là đến từ đâu, ngày hôm qua nhiệm vụ của cháu đều là một mình cháu hoàn thành, không dựa vào bất kỳ người nào hỗ trợ."
Đại đội trưởng vừa nghe xong liền cau mày, cảm thấy bà già kia nhà Lý Đại Hưởng không đến mức nói dối chuyện này vì thế đại đội trưởng nhất thời có chút không thích Lâm Ngọc Trúc, đem công việc đều bỏ lại cho người ta, tự mình trở về ăn ngon uống say, quá không biết làm người.
Đại đội trưởng cảm thấy thím Lý không thể nói dối, nhưng thím Lý thật sự dám nói dối.
Bà ta nghĩ rất tốt, lúc này tất cả mọi người đều bận rộn, làm gì có ai rảnh nhìn chằm chằm vào người khác chứ, nhân viên ghi điểm thì còn phải ghi nhớ tình huống đi làm của nhiều người, trong tình huống như vậy thì sao có thể nhớ rõ toàn bộ tình huống trong tối qua được chứ.
Bà ta chỉ cần nói là lúa mì trong đất này cũng là bà ta cắt, kiểu gì cũng sẽ có người tin, hơn nữa nhân viên ghi điểm cũng là người trong thôn bà ta, chỉ định sẽ không giống người ngoài, thật sự phát hiện ra cái gì cũng sẽ không trực tiếp vạch trần bà ta.
Về điểm tự tin này mà nói thì thím Lý vẫn có.