Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 108 - Chương 108 - Có Phải Là Khi Dễ Người Quá Mức Rồi Hay Không! 1

Chương 108 - Có phải là khi dễ người quá mức rồi hay không! 1
Đồ trong bưu kiện trên cơ bản không khác gì trong thư viết, ngoại trừ chăn đệm, quần bông, áo bông, thì mấy cái quần áo thu đông cũ ấy cũng được đưa tới rất kịp thời, nếu mẹ Lâm không gửi qua đường bưu điện tới đây thì cô đều định lên trấn mua rồi.

Ở nông thôn, có quần áo mặc là tốt rồi, hiện tại không phải là lúc để chưng diện. Có thể tiết kiệm được một khoản tiền, trong lòng Lâm Ngọc Trúc cực kỳ vui sướng, lấy tất cả đồ trong bưu kiện ra sửa sang lại, sau đó cô dứt khoát mua một bình rau ngâm Bát Bảo trong không gian, ăn cùng cháo với bánh bao, ừm, cũng không tệ.

Bữa cơm trưa này xem như đã xong.

Lâm Ngọc Trúc còn muốn nghỉ ngơi một lát thì đã thấy Vương Tiểu Mai giống như cô dự liệu, tới xem náo nhiệt.

Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, sức hấp dẫn của một cái bưu kiện lớn như vậy hả?

Vương Tiểu Mai tiến vào nhìn căn phòng chỉnh tề, bĩu môi, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Bưu kiện trong nhà cô gửi cho cô à?”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu: "Ừ.” Lâm Ngọc Trúc cũng không nói trong bưu kiện có cái gì.

Vương Tiểu Mai lại vẻ mặt tò mò: "Gia đình cô đối với cô thật không tệ nha, đều gửi cái gì qua vậy?”

Lâm Ngọc Trúc hít vào một hơi, Vương Tiểu Mai đây thật đúng là tò mò mà, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng vòng chuyển, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ ha hả hỏi Vương Tiểu Mai: "Vậy cô nói một chút..."

"Tôi trở về chớp mắt một lát." Vương Tiểu Mai nói xong thì xoay người rời đi, giống như phía sau có người đuổi theo vậy đó.

Buổi trưa vào ngày mùa thu hoạch cũng chỉ có thể nghỉ ngơi một chút, không giống như lúc trước còn có thể có nhiều thời gian nghỉ trưa, Lâm Ngọc Trúc vốn định ở trên giường chớp mắt một chút cho đỡ mệt mỏi, nhưng người còn chưa kịp nằm xuống đã nghe thấy có người gọi cô ở cửa.

Lâm Ngọc Trúc buồn bực, nghe thanh âm giống như Vương Dương, Lâm Ngọc Trúc vừa ra khỏi phòng vừa nghĩ: thật đúng là, người này tới làm gì chứ.

Vương Dương nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, vội vàng nói: "Lương thực của cô còn đủ ăn không? Trong thôn lúc này có không ít người đi trong đội mượn lương thực, thanh niên trí thức mới tới của chúng ta lần này đang chuẩn bị đi mượn, cô xem xem cô có muốn đi theo không?”

Lâm Ngọc Trúc thấy Lý Hướng Vãn đã cầm túi vải đi ra, cũng gật gật đầu, nói: "Tôi đi lấy túi.”

Không có biện pháp, tiền này không tiết kiệm được, cũng may đổi lấy lương thực không thích ăn còn có thể bán cho hệ thống.

Chờ những người trong nhóm thanh niên trí thức muốn đổi lương thực đều tụ tập đông đủ thì Lâm Ngọc Trúc có nhìn qua một lượt, thấy tất cả đều là thanh niên trí thức mới tới năm nay, nhóm thanh niên trí thức cũ còn có lương thực không cần đi mượn lương thực, Vương Dương dẫn các cô đi, đơn thuần là vì lòng tốt thôi.

Trương Diễm Thu vẻ mặt buồn bực đi theo trong đám người, chờ mọi người ra khỏi viện, cô ta mới khập khiễng đi tới bên cạnh Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng hỏi: "Ngọc Trúc, trên người cô còn có tiền không? Cho tôi mượn chút, tôi... không có tiền để mua thức ăn.”

Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, cẩn thận đánh giá Trương Diễm Thu một chút, khuôn mặt bị rám nắng đã không còn mềm mại như lần đầu gặp mặt, người gầy chỉ còn lại một bộ xương, nhìn qua thành thục không ít.

Lại nhìn bộ dáng khập khiễng của Trương Diễm Thu, Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm sợ là không còn nữ phụ nào xui xẻo như Trương Diễm Thu nữa.

Trương Diễm Thu nhìn Lâm Ngọc Trúc liên tục đánh giá cô ta, cho rằng Lâm Ngọc Trúc đang do dự có nên cho cô ta mượn tiền hay không, vội vàng nói: "Cô yên tâm, chờ sau khi thu hoạch, chia lương thực, tôi lấy lương thực bù vào.” Người trong thôn vay tiền đều không trả bằng tiền, mà là lấy lương thực trả nợ đâu.

Trương Diễm Thu nói xong thì bầu không khí giữa hai người bọn họ liền có chút lúng túng.

Nhìn thần sắc Trương Diễm Thu có chút giả dối, Lâm Ngọc Trúc mở miệng nói: "Tôi bên này xây nhà cũng không có tiền gì, tôi nghe người trong thôn nói, không có tiền cũng có thể tìm đại đội mượn lương thực, trừ vào công điểm năm nay là được, cô không cần lo lắng, lương thực này cô khẳng định có thể mượn được.”

Có thể là tính tình cô quá lạnh lùng, nhưng Lâm Ngọc Trúc nghe là muốn dùng lương thực để trả tiền, thì cho dù như nào cô cũng không muốn cho vay tiền, cô lại không thiếu lương thực, các cô lúc này đi trong đội mượn đều là chút lương thực thô, những thứ này lấy ra thị trường chợ đen bán cũng không bán được giá, còn phải gánh chịu nguy hiểm, bán vào trong hệ thống cũng không có lời.
Bình Luận (0)
Comment