Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109 - Có Phải Là Khi Dễ Người Quá Mức Rồi Hay Không! 2

Chương 109 - Có phải là khi dễ người quá mức rồi hay không! 2
Mượn lần đầu tiên, khó tránh khỏi không mở miệng mượn lần thứ hai, mượn nhiều lần đã quen, về sau cô mà không cho mượn thì cô chính là người xấu đâu.

Vậy không bằng ngay từ đầu liền không để chuyện như thế xảy ra, trực tiếp từ chối.

Trương Diễm Thu cúi đầu, nhìn qua giống như là vô cùng mất mát, nhưng trên mặt lại là bộ dáng hận Lâm Ngọc Trúc đến xương tuỷ, có tiền mua đồ ăn đồ dùng, vậy mà lại không có tiền cho cô ta mượn, Lâm Ngọc Trúc sao có thể ích kỷ như vậy.

Trương Diễm Thu ngẩng đầu nhìn những người trước mắt này, cô ta đều đem bọn họ ghi nhớ trong lòng, những người này cũng giống như vậy, không có một người tốt, tầm mắt Trương Diễm Thu dần dần dừng lại trên người Lý Hướng Bắc, đáy mắt cô ta là từng tia từng tia quấn quýt si mê, nếu mà không có Lý Hướng Vãn thì Lý Hướng Bắc nhất định sẽ không... tàn nhẫn như vậy.

Trương Diễm Thu cho rằng vừa rồi cô ta cúi đầu thì không ai có thể nhìn ra hận ý trên mặt cô ta, nhưng Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh đã nhìn thấy toàn bộ, trong lòng cười lạnh, Trương Diễm Thu vậy mà còn hận cô đấy, chậc.

Chờ đoàn người bọn họ đến kho thóc của đại đội, thì đã thấy cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt rồi, dân làng mượn lương thực thế nhưng còn không ít, ngẫm lại một chút liền hiểu được, đụng tới ngày mùa thu hoạch, lượng lao động phần lớn đều ăn nhiều hơn một chút, một nhà từ trên xuống dưới hơn mười cái miệng, có thể tưởng tượng bữa cơm này phải ăn bao nhiêu lương thực đâu, lương thực không đủ thì người đến mượn liền nhiều hơn một chút.

Lúc này không riêng gì đại đội trưởng ở đây, ngay cả trưởng thôn cùng kế toán còn có nhân viên ghi điểm cũng đều ở đây.

Vương Dương dẫn mọi người đi tới bên cạnh trưởng thôn, cười nói: "Chú, thanh niên trí thức mới tới năm nay cũng không đủ lương thực, cháu dẫn bọn họ tới đây lĩnh lương thực.”

Trưởng thôn cau mày gật đầu.

Đại đội trưởng ở một bên nghe không quá cao hứng, lẩm bẩm hai câu với kế toán Lý.

Sân bãi tương đối ồn ào, nhóm thanh niên trí thức cũng không chú ý đến chỗ đại đội trưởng bên kia, cũng chỉ có Lâm Ngọc Trúc chú ý tới, sau khi đại đội trưởng nhìn thấy bọn họ đến mượn lương thực thì có nói gì đó với người bên cạnh.

Xem chừng không có lời gì tốt đi.

Triệu Ái Đảng xếp hàng ở phía trước, vốn đã đến phiên cậu ta, không nghĩ đến lại có thêm mấy người dân trong thôn tới mượn lương thực, sau đó chỉ thấy kế toán Lý thoáng nhìn mấy người trong thôn kia trực tiếp quát: "Các người không cần xếp hàng, trước tiên lại đây đăng ký.”

Triệu Ái Đảng trên mặt nhất thời cứng đờ, không vui hỏi: "Kế toán Lý, chúng ta đều xếp hàng như vậy rồi, sao có thể để cho người khác chen ngang như vậy được." Có phải là khi dễ người quá mức rồi hay không.

Kế toán Lý ngẩng đầu nhìn Triệu Ái Đảng, thái độ mơ hồ nói: "Lương thực này đều là dân làng trồng, mượn lương thực khẳng định phải để cho bọn họ trước, cậu có ý kiến gì không?”

Triệu Ái Đảng nghẹn không nói nên lời.

Vương Dương vội vàng hòa giải cảnh tượng cứng ngắc, lấy lòng nói: "Kế toán Lý cân nhắc đúng, chúng cháu chờ dân làng mượn xong rồi mới mượn.”

Kế toán Lý hừ lạnh một tiếng.

Mấy người trong thôn mới tới vẻ mặt đắc ý đem mấy người Triệu Ái Đảng chen sang một bên. Thần sắc của các thanh niên trí thức bên này cũng không tốt lắm.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, sợ là mượn lương thực xong trở về là phải đi làm ngay.

Cũng là xui xẻo, trong khoảng thời gian nhóm thanh niên trí thức mượn lương thực này lại thưa thớt thì có hai ba nhà trong thôn tới mượn lương thực, lúc đến lượt Trương Diễm Thu, kế toán Lý có thể là mệt mỏi, thái độ cực kỳ không thân thiện nói: "Còn có chút cao lương và kiều mạch, cô mượn cái nào? Mượn bao nhiêu?”

Trương Diễm Thu khúm núm nói: "Không có hạt bắp sao?”

“Không còn nữa."

Vừa rồi dân làng mượn lương thực, bao tải đựng hạt bắp rõ ràng còn có mấy bao, kế toán Lý này chính là cố ý không cho cô ta mượn.

Trong lòng Trương Diễm Thu không thoải mái, nước mắt ủy khuất lưng tròng, mang theo giọng nghẹn ngào nói: " Kế toán Lý, cháu không có tiền, có thể... trước dùng công điểm đến đổi một ít lương thực không?”

Kế toán Lý nhìn bộ dáng Trương Diễm Thu lại muốn khóc, trong lòng bồn chồn, cũng không còn khó xử nữa, nói: "Được, Tiểu Triệu, đi xem một chút năm nay thanh niên trí thức Trương có bao nhiêu công điểm.”
Bình Luận (0)
Comment