Chương 110 - Xông lên cho một đấm 1
Người ghi điểm nghe xong liền lật quyển sổ chuyên ghi chép công điểm của anh ta, lật đến trang của Trương Diễm Thu liền đưa cho kế toán Lý.
Kế toán Lý nhận lấy về xem, nhíu mày chậm rì rì nói: “Cô Trương, công điểm này của cô không đủ.”
Vẻ mặt của Trương Diễm Thu cứng lại, có hơi lúng túng nói: “Tôi đến chưa được bao lâu.”
Kế toán Lý lắc lắc đầu, anh ta nhớ đám thanh niên trí thức này đến cũng hai ba tháng rồi, thế mà cô Trương này mới có hơn ba trăm công điểm. Năm tới nếu muốn ăn no chỉ có thể đổi chút lương thực phụ* thôi, tiền thì khỏi cần nghĩ nữa.
*Lương thực phụ là mấy loại như ngô, khoai, sắn, đậu…
Sau khi tính toán như vậy, trong lòng kế toán Lý liền có dự tính: “Chỉ có thể chia cho cô trước hai mươi cân lương thực phụ, muốn lấy kiều mạch hay là cao lương?”
“Lấy kiều mạch đi.”
Lâm Ngọc Trúc xếp hàng ngay sau Trương Diễm Thu, liếc mắt một cái đúng lúc nhìn vào quyển sổ của kế toán Lý đang đặt trên bàn, nhìn thấy công điểm của Trương Diễm Thu, hình như còn không nhiều bằng cô... Lâm Ngọc Trúc cảm thấy người trong thôn quá không khôn khéo rồi, thế mà còn nói cô ta là người có điểm cao nhất trong hội thanh niên trí thức, bây giờ đều qua đây nhìn xem ai ít hơn?
Trương Diễm Thu đăng kí ở bên này xong, cầm lấy túi vải cùng với người ghi điểm đi nhận lương thực, Lâm Ngọc Trúc tiến lên phía trước một bước, trực tiếp nói với kế toán Lý: “Tôi đổi mười cân cao lương.” Vốn dĩ chỉ là giả vờ đổi thôi, cô không có ý định đổi quá nhiều.
“Dùng công điểm hay là tiền?”
“Ừm...công điểm đi.” Nãy vừa nói không có tiền xong.
Kế toán Lý cúi đầu đăng kí, Lâm Ngọc Trúc buồn chán nhìn chằm chằm vào kho lương, đúng lúc nhìn thấy người ghi điểm đã đong xong lương thực đang đưa túi vải cho Trương Diễm Thu, còn thuận tay sờ mó tay cô ta một cái, trên mặt vẫn bày ra vẻ bình thường.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc trầm xuống, người ghi điểm này gan to quá đi.
Cho đến khi Lâm Ngọc Trúc tiến vào kho lương rồi đưa túi vải cho người ghi điểm, cô liền trịnh trọng nhìn chằm chằm người ghi điểm cân đong lương thực, nhìn tới mức khiến anh ta run rẩy, nhìn thấy vẻ mặt cực không lương thiện của Lâm Ngọc Trúc, trong lòng hơi nghi ngờ, nghe nói cô thanh niên trí thức nhỏ này mặt thiện tâm sói, không phải là người hiền lành, sao cứ có cảm giác như không phải đi nhận lương thực mà là đi đánh nhau vậy.
Nghiêm túc đong lương thực vào túi rồi đưa cho Lâm Ngọc Trúc, không dám có thêm một động tác dư thừa nào.
Anh ta nghiêm túc như vậy khiến cho Lâm Ngọc Trúc có một chút mất mát, dù gì cô cũng là một cô gái xinh đẹp, tại sao có thể chỉ nghiêm mặt một cái đã không gợi nổi sắc tâm nữa rồi.
Chẳng lẽ cô còn không bằng Trương Diễm Thu? Hứ.
Những thanh niên trí thức đã nhận lương thực xong đều chưa đi, Vương Dương sợ lãnh đạo trong thôn tiếp tục gây khó dễ, nên mọi người đều ở lại phô trương khí thế, mặc dù công dụng không lớn lắm.
Nên Lâm Ngọc Trúc chỉ đành ở lại cùng đợi mấy thanh niên trí thức khác.
Lúc này vẻ mặt của Trương Diễm Thu vô cùng kì lạ, biến hóa không ngừng, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy nên cách xa một tí thì tốt hơn, bèn đến đứng phía sau Chu Nam, thấy anh ta lấy ra một tờ báo đứng đó đọc, cũng thuận mắt liếc nhìn hai cái.
Báo ở thời đại này cơ bản đều viết về vấn đề thời sự, cô thấy khắp tờ báo này ngay cả một câu chuyện cười cũng không có, nhàm chán, quá nhàm chán!
Đợi đến lượt Lý Hướng Vãn, cũng là dùng công điểm đổi lương thực, lúc vào kho lương nhận lương thực còn lịch sự mỉm cười với người ghi điểm, người ghi điểm đánh giá cô ấy một lượt từ đầu đến chân, trong lòng nghĩ đến lời đồn trong thôn, đây đúng là loại người đi đến đâu cũng câu dẫn người khác, hồi nãy còn cười nữa.
Người ghi điểm lúc đưa túi lương thực cũng thuận tay sờ mó một cái vào bàn tay mềm mại của Lý Hướng Vãn như hồi nãy, lòng nghĩ bàn tay này thật mềm mại, cũng không biết chỗ đó liệu có... vẻ mặt dâm dê nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, cực kì dung tục.