Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113 - Pháo Hôi Toàn Là Vào Lúc Cần Thiết Thì Đột Nhiên Hạ Thấp Trí Tuệ 2

Chương 113 - Pháo hôi toàn là vào lúc cần thiết thì đột nhiên hạ thấp trí tuệ 2
Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn một cái, ông già trưởng thôn này sắp tức đến dậm chân rồi, há há há, cũng không biết sau khi đắc tội nam nữ chính chức trưởng thôn này còn làm nổi không đây.

Đây không phải là chuyện mà quần chúng ăn dưa như cô có thể quản nổi.

Đợi đến lúc làm việc, Vương Tiểu Mai còn đang giận người trong thôn đến cả một hạt ngô cũng không cho bọn họ, đây không phải là ức hiếp người khác quá rõ ràng luôn sao.

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, người ta đều để dành lại cho mình thì cô có biện pháp gì được, mấy người thanh niên trí thức như bọn họ dù gì cũng là người ngoài, muốn được đối xử công bằng sao? Được thôi, cô gả cho trai bản địa đi, cô chịu không?

Vương Tiểu Mai có chút ỉu xìu, ban đầu cô ta cũng có ý vậy mà!

Lâm Ngọc Trúc không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, nếu như biết thì bây giờ cô liền gặng hỏi đến cùng mới thôi.

Khi đến giờ làm việc, mấy lãnh đạo của thôn cũng ở đó, xem ra đã thương lượng xong cả rồi.

Lâm Ngọc Trúc không nhìn thấy bóng dáng Lý Hướng Vãn đâu hết, có chút tò mò người này đi đâu mất rồi.

Có Lý Hướng Bắc ở cùng, chắc chắn người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thu lại tâm tư rồi làm việc thôi.

Thế là lại bận rộn cả một buổi chiều, đồng chí Tiểu Tống bây giờ làm việc tốt hơn cô một chút, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, lại còn biết hộ cô làm việc, đứa nhỏ này rất có tiền đồ.

Đến khi quay trở lại nơi ở của thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai sải một bước dài đi tới kích động nói: “cô Lý Hướng Vãn này bí mật tặng quà cho trưởng thôn sao?”

Đầu Lâm Ngọc Trúc đầy dấu hỏi chấm.

“Nghe nói sắp xếp cho cô ta đi nuôi lợn rồi, không cần làm việc thu hoạch vụ thu nữa, một ngày sáu công điểm lận!” Vương Tiểu Mai trừng to đôi mắt, khuôn mặt tràn đầy ghen tỵ.

Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, cô nghĩ người tính điểm này sao cũng không sờ cô một cái chứ, cô sẽ tóm chặt ngay tại hiện trường luôn, muốn chạy cũng chạy không thoát. Cô sờ sờ cằm, suy nghĩ xem lần sau có nên~ ừm....

Vương Tiểu Mai là một kẻ lắm chuyện, Lâm Ngọc Trúc nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng không kể chuyện buổi trưa cho cô ta nghe, chuyện này liên quan đến thanh danh của con gái vẫn là không nói thì hơn.

Lâm Ngọc Trúc bên này kín miệng, tiền viện thì không chắc, còn chưa tới hai ngày mà cả thôn đều biết hết rồi.

Triệu Kiến Thiết cũng có chút thông minh, anh ta giở trò chiếm tiện nghi đều chiếm tiện nghi của mấy thanh niên trí thức, xưa giờ đều không đụng tới người trong thôn, nếu như không may thì rất có thể bị ăn đấm, quan trọng ở chỗ nếu thanh danh hỏng rồi thì làm sao cưới vợ được nữa.

Mặc dù sau này anh ta vào một đêm trăng mờ gió lớn bị người ta trùm bao tải tẩn cho một trận.

Nhưng người trong thôn đều cảm thấy Triệu Kiến Thiết không phải là loại người đó, nhất định là Lý Hướng Vãn nói láo, đoán là lúc đưa lương thực không cẩn thận chỉ đụng một cái mà thôi.

Còn có người nói cứ như là ở hiện trường chứng kiến toàn bộ vậy, nói Lý Hướng Vãn lúc lấy lương thực nở nụ cười với Triệu Kiến Thiết vô cùng lẳng lơ, khiến cho hồn của Triệu Kiến Thiết đều bị câu mất, đây là cố ý khiến cho người ta sờ rồi gây sự.

Sau đó liền bắt đầu thảo luận đến tướng mạo của Lý Hướng Vãn, nói cô ta là hồ ly tinh chuyển thế... không thấy mọi người đều bị cháy nắng đen thui, mỗi cô ta còn trắng mềm có thể vắt ra nước được hay sao.

Có một bà thím nói: “Thế thì cô Lâm cũng trắng mềm đến vắt được nước mà, chẳng lẽ cũng là thứ đó chuyển thế.”

“Nó á, theo tôi thấy thì là sát tinh chuyển thế.”

Vừa nói vậy, mấy bà thím lại từ một góc độ khác đặt ra câu hỏi, đều là hai cô gái xinh đẹp như nhau, tại sao Triệu Kiến Thiết lại không đi sờ cô Lâm chứ!

Nếu không phải là cô Lý chủ động câu dẫn, thế thì chính là cô Lâm quá hung dữ, dù sao cả hai người đều không phải là thứ tốt lành gì.

Khi Lâm Ngọc Trúc nghe được mình bị kể là sát tinh chuyển thế thì đã là rất lâu sau đó, nên mấy chuyện này không nhắc lại nữa.

Còn nữa, thím Lý sau khi nghỉ ngơi một ngày thì đã làm việc trở lại.

Bà ta nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc vui vẻ sung sướng thì trong lòng nổi giận, không mặn không nhạt nói: “Cô gái xinh đẹp đúng là tốt thật, người trong thôn đều hướng đến.”
Bình Luận (0)
Comment