Chương 112 - Pháo hôi toàn là vào lúc cần thiết thì đột nhiên hạ thấp trí tuệ 1
Lý Hướng Vãn sống hai đời đều chưa từng phải chịu sự áp bức như ngày hôm nay, bây giờ nhìn Triệu Kiến Thiết chỉ cảm thấy đối phương là một kẻ vô liêm sỉ cùng cực, kể cả trưởng thôn cũng không phải dạng tốt lành gì.
Vương Dương cũng không bất chấp giảng hòa giống như mọi khi nữa, anh ta mở miệng nói: “Nếu đã không nói được rõ ràng, vậy thì tìm đồng chí công an đi.”
Ánh mắt của Triệu Kiến Thiết sáng quắc, đột nhiên tức giận nói: “Người trong thôn quả thật nói không sai, ba người các anh đúng là có chuyện gì đó mờ ám mà, là bè lũ cùng một giuộc với nhau hết, phi.”
Vương Dương bị chọc cho tức giận không nhẹ, cũng bắt đầu muốn ra tay đánh người.
Lý Hướng Bắc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, anh ta không còn nhìn vào Triệu Kiến Thiết nữa mà quay qua nhìn trưởng thôn, lạnh lùng nói: “Bác là trưởng thôn, là người đứng đầu một thôn, vốn tưởng rằng bác là người sẽ đứng về phía chính nghĩa, nhưng không ngờ, thôi bỏ đi, chúng cháu sẽ đi báo công an, cháu nói trước, người này là thể loại như thế nào bác chắc là người rõ nhất, đợi công an điều tra rõ ràng, cái tội bao che cho người thân này của bác e là không thoát nổi đâu.”
Triệu Kiến Thiết là hạng người như thế nào trưởng thôn thật sự không biết rõ, dù sao cũng chỉ là cháu trai chứ không phải con trai. Nhà họ Triệu bọn họ chia ra ở riêng sớm, ông ta lại không phải là tận mắt nhìn đứa cháu trai này lớn lên, lúc này nghe thấy Lý Hướng Bắc nói vậy, trong lòng nhất thời có chút lo lắng. Nghĩ đến Lý Hướng Bắc là người từ Kinh Đô tới nên lại cảm thấy nghi ngờ.
Lúc này đại đội trưởng mới mở miệng, hắng giọng lớn tiếng nói: “Trưởng thôn của chúng tôi là người ngay thẳng không ai bì được, Triệu Kiến Thiết là người như thế nào chúng tôi còn không biết hay sao, nếu đã nói muốn báo công an vậy thì đừng chậm trễ nữa. Chúng ta liền đi tìm đồng chí công an đến làm chủ.”
Sắc mặt trưởng thôn bắt đầu co rụt lại, trong lòng tức đến dậm chân, đại đội trưởng này rõ là phiền phức, muốn lôi ông ta ra làm trò cười đây mà.
Lý Hướng Bắc không quan tâm đến chút câu nệ giữa hai người đó, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Kiến Thiết nói: “Đồng chí công an không phải là người mà anh nói năng bậy bạ là cũng có thể lừa được đâu.”
Triệu Kiến Thiết bị nói vậy thì có hơi chột dạ, nghĩ đến thật sự đi tìm công an liền hơi sợ, nhất thời luống cuống: “Chỉ là sờ tay một cái thôi mà, sao lại...” thành giở trò lưu manh rồi, song lại cảm thấy không đúng lắm, sao anh ta lại nói toẹt ra rồi.
Nếu như trưởng thôn để râu thì đoán chừng bây giờ râu đều đã bay ngược lên, ông ta tức đến thở hổn hển.
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, mấy tên pháo hôi nhỏ này toàn là vào lúc cần thiết thì đột nhiên hạ thấp trí tuệ.
Trưởng thôn: ... kích động muốn đánh chết cháu trai nhà mình.
Nhất thời trở nên khó xử không biết phải làm sao.
Những người vây xung quanh lần lượt nhìn nhau, đại đội trưởng thầm vui trong lòng, giả vờ tốt bụng nói với đám đông: “Mấy thanh niên tri thức các cô các cậu nhận lương thực xong rồi sao còn chưa trở về? Tí nữa không làm việc hay sao? Đừng có ở đây xem náo nhiệt nữa.”
Người ta vừa có dấu hiệu nhận tội liền đuổi hết mấy thanh niên tri thức đã ở đây chứng kiến ngay từ đầu là có ý gì?
Gân xanh trên trán trưởng thôn lại bắt đầu nhảy lên...
Vương Dương biết rằng bây giờ các thanh niên trí thức rời đi là có lợi đối với hai người Lý Hướng Bắc, dù sao chỉ là sờ tay một cái, nếu như thật sự dẫn người đến đồng công an thì sẽ kết thù với nhau, đối với thanh niên trí thức không có chống lưng như bọn họ mà nói thì không phải là chuyện tốt, không bằng bây giờ ra điều kiện riêng với nhau.
Cho nên Vương Dương liền giải tán mọi người trở về.
Trương Diễm Thu mím chặt khóe môi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lý Hướng Vãn, ánh mắt không cam tâm, dựa vào đâu đều cùng bị sờ tay, cô ta lại...
Lòng càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm, tức giận đến đỉnh điểm, thật sự cũng muốn đứng ra tố cáo người tính điểm, nhưng cô ta không dám, cô ta không có Lý Hướng Bắc giúp đỡ, cô ta không dám đắc tội trưởng thôn.
Ánh mắt lại lần nữa di chuyển đến người của Lý Hướng Vãn, trong mắt tràn ngập hận thù.
Khi mọi người đều đã tản hết, đại đội trưởng hô: “Mấy cô cậu trở về đừng có nói lung tung, chuyện này vẫn chưa đưa ra kết luận đâu!”