Chương 115 - Người già đúng là tốt thật 2
Ttrưởng thôn nhíu mi, nghĩ một hồi liền giúp cô mượn một cái xe đạp, sau đó viết thêm hai tờ giấy giới thiệu.
Lúc này mới cảm nhận được sự bất tiện khi trong thôn không có nhà thuốc, mắc cái bệnh không to không nhỏ phải nhờ vào...
Chiếc xe đạp khung này khiến cho Lâm Ngọc Trúc vã cả mồ hôi, nghĩ đến việc lỡ như Vương Tiểu Mai có ngã chết thì cũng chỉ có thể trách số mệnh cô ta không tốt thôi.
Vương Tiểu Mai bệnh đến như núi đổ, vóc người không cao nhưng khá nặng, một mình Lâm Ngọc Trúc vác cô ta ra ngoài rồi còn băn khoăn làm thế nào để khiêng cô ta lên xe đạp được, quan trọng là cô còn phải đạp xe nữa. Bây giờ mới thấy cao một mét sáu thật sự không đủ dùng...
Với khí thế mạnh mẽ đã gọi được đồng chí Tiểu Tống qua đây. Dưới sự giúp đỡ của đồng chí Tiểu Tống, Lâm Ngọc Trúc chở Vương Tiểu Mai đi xiêu xiêu vẹo vẹo mấy mét rồi mới ổn định lại được.
Đồng chí Tiểu Tống lau mồ hôi trên trán, nghĩ rằng kĩ thuật đi xe đạp của chị Lâm không ổn chút nào, bệnh của Vương Tiểu Mai còn chưa được khám thì đã trực tiếp ngã lăn ra đất rồi ấy chứ.
Trước đây Vương Tiểu Mai hoàn toàn dựa vào một chút sức lực để chờ đợi Lâm Ngọc Trúc đi qua, khi đợi được người rồi chút sức lực này cũng không còn nữa, cả người thật sự mê man, bây giờ đang dựa trên người của Lâm Ngọc Trúc ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết bản thân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nếu như không có cái túi vải buộc hai người lại với nhau thì thật sự cô ta có thể sẽ bị ngã xuống.
Lâm Ngọc Trúc muốn khóc, nếu biết Vương Tiểu Mai vô dụng như vậy thì dù có nói gì cô cũng sẽ không làm bạn với vô ta, chờ cô ta khỏi bệnh liền nghỉ chơi luôn!
Dù sao xe đạp cũng đi nhanh hơn xe bò, Lâm Ngọc Trúc thở hổn hển chở người đến bệnh viện trên thị trấn mới mất có ba mươi phút, khi bác sĩ kiểm tra xong nói may mà đưa tới sớm, nếu không rất có thể sẽ dẫn đến viêm phổi.
Lâm Ngọc Trúc cam chịu đi nộp tiền, chạy lên rồi lại chạy xuống lầu, cho đến khi Vương Tiểu Mai nằm trên giường bệnh truyền dịch rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đã lên thị trấn rồi, trong lòng Lâm Ngọc Trúc hơi ngứa ngáy, nghĩ xem có nên đi bán chút đồ hay không, nhưng nhìn thấy Vương Tiểu Mai đang hôn mê sống dở chết dở, vẫn nên bỏ đi thôi, dù gì cũng là con gái, lại không biết người ở thị trấn này như thế nào, lỡ như có tên dê xồm nào đó thấy không có ai trông coi liền đi đến sờ hai cái thì sao.
Hầy, cô đúng là tốt bụng quá mà.
Lần này phải đòi lại chút kẹo mới được.
Có thể là căn cơ tốt, Vương Tiểu Mai chỉ truyền một bình là đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại thì nước mắt lã chã nhìn Lâm Ngọc Trúc, vô cùng cảm kích.
Lâm Ngọc Trúc trợn mắt: “Đợt truyền nước này của cô tốn không ít tiền của tôi, nhớ trả lại đấy.”
Cô y tá nhỏ đến rút kim che miệng cười, vui vẻ nói: “Dù đã hạ sốt rồi nhưng vẫn có khả năng sốt lại, bác sĩ kê cho các cô một ít thuốc hạ sốt, chút nữa các cô phải đi nộp tiền rồi mới được nhận thuốc.” Dứt lời còn đặc biệc nói với Vương Tiểu Mai: “Tình cảm của hai cô thật tốt, bạn của cô vì cô mà chạy lên chạy xuống, chịu không ít mệt mỏi đâu.”
Lâm Ngọc Trúc ho khan một tiếng, cứ có cảm giác không đúng lắm, cô xuyên là truyện ngôn tình, chứ không phải bách hợp...
Nước mắt của Vương Tiểu Mai lại bắt đầu chảy, nhìn Lâm Ngọc Trúc đầy vẻ thâm tình.
Lâm Ngọc Trúc...
“Tôi đi nộp tiền, cô ở lại đây nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong xoa xoa một thân nổi đầy da gà.
Sau khi nộp tiền và nhận thuốc xong, Lâm Ngọc Trúc liền quay người đi tìm bác sĩ, cô muốn làm giấy chứng nhận để mua xương sườn với xương ống.
Bác sĩ biết ý đồ của cô, mỉm cười nói: “Cái này chỉ có bác sĩ khoa xương khớp mới có thể cấp chứng nhận.”
Ý chính là không cấp cho bệnh nhân bị sốt.
Canh xương sườn, xương sườn hầm đều khỏi cần nghĩ nữa.
Lâm Ngọc Trúc thất vọng lắc đầu một cái, ở thời đại này muốn mua xương sườn phải bị gãy xương mới được, hay là đánh Vương Tiểu Mai gãy xương? Dù sao cũng đang trong bệnh viện, tiện khám bệnh.
Vương Tiểu Mai đang trong phòng bệnh hắt hơi một cái, sao cứ có cảm giác lạnh hơn vậy nè.