Chương 116 - Lượng cơm của cô thật là tốt nha 1
Vương Tiểu Mai đói bụng một ngày trời, Lâm Ngọc Trúc bận rộn hơn nửa buổi chiều cũng vô cùng đói. Sau khi Vương Tiểu Mai hạ sốt, rồi lại kê đơn thuốc xong, theo ý tứ bác sĩ là có thể trở về rồi, nếu uống thuốc còn không hạ sốt thì quay lại.
Lúc hai người Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc đi ra khỏi bệnh viện trời đã tối rồi, cả hai đều đói lả với nhau rồi, bụng đều kêu ùng ục.
Lâm Ngọc Trúc tưởng tượng phải trở về thôn trong tình trạng bụng trống rỗng như vậy thì liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Không được, Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ vẫn là mang theo Vương Tiểu Mai đến tiệm cơm quốc doanh thử vận may vậy.
Tới cửa xem xét còn chưa đóng cửa, vì thế hai người bọn họ vội vàng mở cửa đi vào, vừa mở cửa thì nhìn thấy một người mập mạp ở bên cửa sổ đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, Lâm Ngọc Trúc ra hiệu Vương Tiểu Mai ngồi chờ cô.
Sau đó Lâm Ngọc Trúc cũng chạy đến bên cửa sổ, thì nhìn thấy cái người mập mạp ấy đang có vẻ mặt lấy lòng nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ bị anh ta lấy lòng nên không còn vẻ khó chịu nhiều như trước nữa, hừ lạnh nói: "Đầu bếp đã tan tầm, lúc này cũng chỉ có thể làm cho các người hai bát bánh canh, cái khác tôi cũng không biết làm.”
Gã mập mạp lập tức cười ha hả nói: "Được, được, bánh canh cũng được, ai mà không biết trong tiệm cơm quốc doanh này thì bánh canh mà cô em làm là ngon nhất chứ.” Nói xong lại ngu ngơ mà cười.
"Một bát bánh canh một phiếu lương thực ba hào."
Vị khách mập mạp lưu loát lấy ra sáu hào cùng hai phiếu lương thực.
Lâm Ngọc Trúc cũng nhân cơ hội đưa tiền và phiếu lương thực cho nhân viên phục vụ, ngọt ngào cười: "Em gái, cũng cho tôi hai bát với, chị tôi phát sốt, chỉ muốn uống canh này của tiệm các người!”
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Ngọc Trúc rõ ràng còn nhỏ hơn mình, nhưng lại gọi cô ta là em gái, còn rất hưởng thụ, xem ra cô ta rất trẻ tuổi, nhân viên phục vụ vẻ mặt đắc ý thu tiền cùng vé, lười biếng nói: "Mấy người các người ngồi một cái bàn ha, để lát nữa tôi dọn bàn cho dễ.”
Lâm Ngọc Trúc cùng vị khách mập mạp liên tục gật đầu, nửa câu phản bác cũng không dám nói.
Lúc này hai người bọn họ đều nhìn nhau đều sửng sốt, sao lại cảm thấy quen mắt như vậy.
A, đây không phải là em gái lần trước ăn một đĩa thịt kho tàu ở tiệm cơm sao, trong lòng vị khách mập mạp nghĩ đến.
Lâm Ngọc Trúc cũng nhớ tới vị khách mập mạp này, Lâm Ngọc Trúc tìm kiếm quanh tiệm cơm một lượt, không nhìn thấy người khác, anh trai gửi thư đoán chừng là không tới đi.
Chờ đến lúc ba người bọn họ ngồi trên một cái bàn không được bao lâu thì người đưa thư mà Lâm Ngọc Trúc nghĩ đến ấy, phong trần mệt mỏi mở cửa đi vào, nhìn thấy tên mập ngồi cùng một chỗ với hai cô gái, anh có sửng sốt một chút, sau đó thì tiếp tục đi tới ngồi xuống.
Tên mập nhỏ giọng nói thầm với anh hai câu, Thẩm Bác Quận lúc này mới biết chân tướng, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc, nghĩ thật đúng là có duyên phận.
“Vừa lúc chỗ tôi có một phong thư của cô, còn muốn ngày mai đưa qua!”
Tên mập sửng sốt, cười nói: "Anh, hai người quen biết nhau hả.” Chế nhạo trong mắt anh ta đều nhanh tràn ra.
"Lần trước đưa qua một cái bưu kiện." Thẩm Bác Quận mặt không chút thay đổi giải thích, chuyện liên quan đến thanh danh con gái nhà người ta, anh không muốn để cho người khác hiểu lầm.
Tên mập nói năng ngọt xớt, nói với Lâm Ngọc Trúc: "Em gái hình như cũng biết anh trai tôi hả?”
Vừa rồi anh ta nhìn thấy cô rõ ràng là có vẻ quen biết với anh Thẩm, đã gặp qua một lần liền nhớ rõ rồi hả?
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm trả lời: "Chỉ có một người đưa thư mà.” Mù sao mà không biết?
Tên mập bị mất mặt, quả nhiên em gái này vẫn còn rất hung dữ, đừng thấy hôm nay cô cười ngọt ngào như vậy, lần trước đã rất hung dữ đó.
Tên mập lại nghĩ đến cái gì đó, hét lên: "Không đúng, anh, mỗi ngày anh đều đưa bao nhiêu thư, sao lại nhớ kỹ tên con gái nhà người ta rồi.” Cái này mà nói không có mờ ám gì, ai tin chứ?
Thẩm Bác Quận lạnh như băng nhìn chằm chằm tên mập, chưa từng thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy, "Họ Lâm không nhiều lắm."