Chương 117 - Lượng cơm của cô thật là tốt nha 2
Nói xong Thẩm Bác Quận cúi đầu lục túi tìm thư.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, những người này chưa bao giờ cho cô một chút tự tin về vẻ ngoài của cô nha.
Không thể là bởi vì cô xinh đẹp mới nhớ kỹ cô sao.
Vương Tiểu Mai nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng đáng thương nói: "Tôi khát rồi.”
Lâm Ngọc Trúc xoa xoa huyệt thái dương, nhận mệnh đi rót nước đun sôi để nguội cho Vương Tiểu Mai.
Chờ đến lúc cô nhận được thư trong tay Thẩm Bác Quận đưa tới, Vương Tiểu Mai còn tò mò ghé qua đầu nhìn hai cái: "Ai vậy?”
Lâm Ngọc Trúc cũng có chút khó hiểu, thư là gửi qua đường bưu điện từ một huyện thành phía nam tới, ký tên là Khâu Minh.
Lâm Ngọc Trúc muốn hỏi nguyên chủ Khâu Minh là ai? Nhưng nguyên chủ lại không đáp lại cô.
Lâm Ngọc Trúc cất thư đi, để đến lúc trở về thì đọc.
Sau khi bánh canh lên, thật sự là một cái tô lớn, hàng thật giá thật đầy một cái bát.
Bên trong đặt chút bắp cải, còn rắc một lớp hành hoa, điểm xuyết vô cùng đẹp mắt, nhân viên phục vụ của tiệm cơm quốc doanh này cũng không kém.
Ăn hai miếng thật không tệ, khó trách dám tiếp việc, trong tay thật đúng là có chút tay nghề.
Đến giờ này mới đến ăn cơm, hiển nhiên đều là đói quá rồi, chờ bánh canh lên bàn, mấy người bọn họ đều vùi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Vương Tiểu Mai bệnh suy yếu, ăn nửa chén liền no, có chút ăn không nổi, đáng thương túm lấy ống tay áo Lâm Ngọc Trúc, nhỏ giọng nói: "Ăn không nổi.”
Lâm Ngọc Trúc vô cùng ghét bỏ.
Lúc này lãng phí là thật đáng xấu hổ, không phải chỉ nói thôi là xong việc.
Cô lại không mang theo hộp cơm, Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, đem chén của mình dời qua, "Chuyển sang bát tôi đi.”
Tên mập phốc xuy một tiếng liền ho ra, cũng may anh ta biết nghiêng đầu đi, bằng không tất cả mọi người đều sẽ bị anh ta phun vào mặt.
Thấy vậy, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đều là vẻ mặt không thể hiểu được.
Thẩm Bác Quận cảm thấy mất mặt, coi như không nhìn thấy.
Tên mập cũng có chút xấu hổ, ha hả cười nói: "Em gái, lượng ăn cơm của em cũng rất tốt nha." Lần trước một mình ăn hết một đĩa thịt kho tàu, sau này ai nuôi nổi chứ.
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, tên mập này có phải muốn uống canh xương hầm hay không?
"Ăn cơm của cậu." Thẩm Bác Quận lạnh như băng nói, vẻ mặt ghét bỏ.
Tên mập sợ hãi, co lại giống như một con chim cút.
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng, Vương Tiểu Mai lại nhỏ giọng nói: "Bao nhiêu tiền vậy, đến lúc đó tôi trả một lượt cho cô.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nói: "Tôi mời.”
Vương Tiểu Mai lập tức vui vẻ ra mặt, rốt cuộc cũng là một thiếu nữ hai mươi tuổi, nụ cười này thật sự giống như đóa hoa, khiến tên mập đối diện nhìn mà trợn tròn mắt.
Thẩm Bác Quận bình tĩnh nâng bát lên, một hơi ăn xong phần mì còn lại.
Xem ra là thực sự đói bụng.
Thẩm Bác Quận ăn xong thì nhìn tên mập, tên mập cho rằng Thẩm Bác Quận không ăn no, đẩy chén của mình xuống, nói: "Anh, nếu không em cho anh một chút?”
Thẩm Bác Quận lập tức ghét bỏ nhìn anh ta, nói: "Mau ăn đi.”
Tên mập lập tức không nói lời nào, chuyên tâm ăn, chính là ăn vô cùng nhã nhặn.
Lâm Ngọc Trúc nhìn một chén bánh canh lớn, hít một hơi, liều mạng ăn.
Sau khi cố gắng ăn xong một bát bánh canh lớn, Lâm Ngọc Trúc vừa ngẩng đầu thì tầm mắt của cô đã vừa vặn đụng phải tầm mắt của Thẩm Bác Quận, chính vì như thế mà Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa liền phun hết bánh canh trong miệng ra.
Đừng nhìn chằm chằm vào lúc tôi ăn cơm như vậy chứ, chàng trai trẻ!
Thẩm Bác Quận một chút cũng không chột dạ dời tầm mắt, anh thật sự cảm thấy cô nhóc này quen mắt, luôn cảm thấy là anh đã từng nhìn thấy cô ở nơi nào đó.
Lâm Ngọc Trúc thật vất vả mới nuốt bánh canh vào bụng, thấy tên mập còn đang lề mà lề mề ở đó, thì bĩu môi, ghét bỏ.
Tên mập...
Lâm Ngọc Trúc lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, cũng không dám trì hoãn nữa, đứng dậy lôi kéo Vương Tiểu Mai đi về, dù sao thì mọi người cũng không quen, không cần phải chào hỏi.
Thẩm Bác Quận nhìn theo bóng lưng rời khỏi của hai người họ, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, nói với tên mập: "Ăn nhanh lên.”