Chương 118 - Drama này sao nghe lại thấy tức giận thế nhỉ 1
Tên mập vừa bị thúc giục lập tức vung cánh tay ra, khoan khoái ăn hết vụn bánh mì còn thừa, vừa rồi là anh ta thấy có mặt em gái nên ngại không ăn thoải mái.
Gió thu xào xạc, Lâm Ngọc Trúc vui mừng mang khăn trùm đầu ra ngoài, thực ra thì cô không thích quàng thứ này vì chê nó quê mùa... Nhưng lúc này cho Vương Tiểu Mai quàng là thích hợp nhất rồi, đừng để gió thu thổi cho lăn ra ốm thêm lần nữa.
Đợi đến khi Vương Tiểu Mai quàng khăn lên với vẻ mặt cảm động, Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi lắc đầu trong lòng, quả là quê mùa, quá quê mùa!
Đi xe đạp thở phì phò cũng không cảm thấy lạnh nữa, chỉ là đường đi tối như bưng, khi đi ngang qua ruộng luôn có một loại cảm giác âm u khó tả.
Nhất thời hàng loạt bộ phim ma hiện lên trong đầu, bộ tiểu thuyết "Giáo viên nông thôn" kia là ác mộng thuở nhỏ của cô, trong đầu thoáng vang lên một giọng nói âm u, dường như đang gọi "Tiểu Trúc..."
Lâm Ngọc Trúc rùng mình, Vương Tiểu Mai quan tâm hỏi: "Lạnh rồi à?"
Nói rồi ôm lấy thắt lưng Lâm Ngọc Trúc rồi dán người qua.
"Ha ha..." Có chút ngứa.
Nhất thời không khống chế được, xe đạp lắc lư vài cái, dọa cho Vương Tiểu Mai sợ đến mức hét lên.
Tên mập lái xe phía sau cách họ hơn trăm mét, không hiểu gì mà hét lên: "Sao thế? Sao thế? Gặp phải người xấu hả?" Lời này là nói với Thẩm Bác Quận, anh ta biết anh Thẩm của anh ta có con mắt tinh tường, lại còn không phải tinh bình thường, nhìn trong đêm tinh như cú mèo ấy, cái gì cũng có thể nhìn rõ.
Thẩm Bác Quận lắc đầu, rủ rỉ bằng giọng trầm thấp: "Không có gì, hình như là lái không vững, đã dọa cô gái phía sau sợ rồi."
Tên mập cố sức đạp xe, nói: "Đường dưới nông thôn quả thực không dễ đi, anh, vậy mà anh còn nói là không có gì, nếu mà không có gì thì sao anh lại tốt bụng tiễn người ta như vậy."
Còn không muốn để người ta biết nữa, theo anh ta thấy, muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì phải mạnh dạn mà theo đuổi, cứ âm thầm xum xoe như vậy làm sao người ta biết được.
"Bớt tưởng tượng lại đi, dạo gần đây không yên ổn, hai cô gái như họ đi đêm càng không an toàn, trong đó có người cao cao lại quá chói mắt." Thẩm Bác Quận nói một cách lạnh lùng, không nghe ra chút suy nghĩ không đứng đắn nào cả.
Lời đã đến miệng lại bị Tên mập nuốt trở về, anh ta lại hỏi: "Tên Sấu Hầu kia lại gây ra chuyện ồn ào gì cả?"
Thẩm Bác Quận thở dài, nói: "Sắp thu lưới rồi."
"Vậy thì tốt, ngày nào cũng đến chợ đen khiêng lương thực, em cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."
Thẩm Bác Quận nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bọn họ ở bên này cứ trò chuyện câu được câu chăng như vậy, Lâm Ngọc Trúc ở đằng trước đột nhiên tò mò hỏi: "Tôi mới nhớ ra, lần trước Trương Diễm Thu làm sao mà bệnh thế?"
Vương Tiểu Mai ôm chặt lấy Lâm Ngọc Trúc, sợ bị cô hất ra, cô ta trả lời: "Trong thôn vừa hay có người lên thị trấn nên nhờ người ta tiện thể mang thuốc hạ sốt về cho, còn đòi cô ta không ít tiền nữa."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, thời nay các thôn dân cũng không phải toàn bộ đều thật thà chất phác nữa.
Đợi đến khi nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đã đi vào sân, Thẩm Bác Quận mới đạp xe trở về, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, gió bắc thổi vù vù, khiến khuôn mặt của Tên mập cũng tê dại, anh ta hắt xì một cái, cảm thấy Thẩm ca nhất định đã thích cô gái hung dữ kia rồi, thường ngày sao không thấy anh tốt bụng như vậy.
Trời về đêm sau mùa thu đã lạnh hơn, cơn sốt của Vương Tiểu Mai lại dễ tái phát, suy nghĩ một lúc, Lâm Ngọc Trúc vẫn quyết định chuyển chăn đệm đến chỗ cô ta ngủ.
Đốt lò cháy bập bùng, đun một nồi nước sôi, hai người ngâm chân nước ấm rồi mới lên giường.
Bên trong lò để một khúc gỗ thô to, lúc này giường vẫn còn nóng hầm hập.
Trong căn phòng tối đen như mực, giọng nói mềm dịu của Vương Tiểu Mai truyền đến: "Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy con người cô lương thiện, quả nhiên tôi đã không nhìn lầm."
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt.
"Năm đầu tiên tôi tới đây cũng bị ốm một trận, sốt đến mức cả người đều choáng váng."
Lâm Ngọc Trúc trở mình, mặt đối mặt với Vương Tiểu Mai, ý bảo cô ta hãy tiếp tục kể chuyện của mình đi.
"Lúc đó những thanh niên trí thức cũ không có ai quản lý, lại không cho phép những thanh niên trí thức mới tới chúng tôi xin nghỉ, vì thế tôi đã ngất luôn trên ruộng, là một nam sinh cao, rất đẹp trai đã cõng tôi đi tìm lão đại phu trong thôn khám bệnh."
"Gì? Trong thôn có lão đại phu ư?" Vậy mà cô còn thồ người khác lên thị trấn, sao chẳng nói sớm chứ!