Chương 119 - Drama này sao nghe lại thấy tức giận thế nhỉ 2
Vương Tiểu Mai thở dài, nhẹ giọng nói: "Năm thứ hai tôi đến thì lão đại phu đó đã đi rồi, đi rồi cũng tốt, ông ta là một lão trung y..."
Lâm Ngọc Trúc không nói gì nữa, trung y lúc này đã phải chịu sức ép không nhỏ.
"Nhà ăn tri thức này của chúng ta chính là nhà của ông ấy đó."
"Hả? Ông lão mà sân trước luôn nói là mất rồi chính là ông đó hả."
"Ừ."
"Ải? Cô tiếp tục kể chuyện của cô đi."
Vương Tiểu Mai trầm mặc một hồi lâu mới từ từ nói: "Anh ta cũng là người trong thôn, khi đó tôi cảm thấy con người anh ta rất tốt, tuy ngoài miệng không nói rõ, nhưng tôi cho rằng trong thâm tâm đã ngầm thừa nhận rồi."
"Thừa nhận cái gì cơ?" Căn phòng tối om cũng không che giấu nổi cặp mắt sáng long lanh.
"Còn có thể là gì được nữa? Cô nghe không hiểu thì thôi." Vương Tiểu Mai nói với vẻ không vui.
Lâm Ngọc Trúc cười hi hi, nói: "Ai da, biết rồi, biết rồi, tiếp đi, tiếp đi!"
Vương Tiểu Mai:...
Một chút thương cảm trong lòng cũng chạy mất tiêu rồi.
"Tôi vừa hay được phân làm việc cùng mẹ anh ta, anh ta nói rằng mẹ anh ta thích những cô gái giỏi làm việc, cho nên tôi đã cố gắng liều mạng làm việc nhà nông, sợ bị bà ấy ghét bỏ."
Vương Tiểu Mai như đang nhớ lại chuyện quá khứ, thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: "Mẹ anh ta không phải là một người tốt bụng, chẳng tốt hơn thím Lý là bao, ban đầu tôi tưởng rằng bà ấy không biết chuyện giữa tôi và con trai mình nên mới liên tiếp nói xấu sau lưng bảo tôi không làm được việc, bây giờ hồi tưởng lại, chắc là bà ấy biết nhưng cố ý nói như vậy, muốn bắt tôi làm việc nhiều hơn."
"Vụ thu hoạch mùa thu không chỉ phải làm xong việc của tôi, làm xong còn phải giúp bà ta, đợi đến khi tan ca, anh ta sẽ tới an ủi tôi, nói rằng mẹ anh ta luôn miệng khen tôi là một cô gái tốt, sức khỏe của mẹ anh ta không tốt, bảo tôi đảm đương nhiều hơn một chút... Nhưng sau đó người trong thôn đều nói là mẹ anh ta luôn giúp tôi làm nông, tôi lấy công điểm cao như vậy đều là nhờ người ta giúp đỡ."
Cô ta lại thở dài một hơi, buồn bã nói: "Bởi vì làm việc khẩn trương không cẩn thận cắt vào chân, chảy rất nhiều máu, anh ta đã lén tìm lão đại phu mua thuốc, sắc xong đưa tôi uống, còn lén cho tôi ăn trứng gà, khi đó tôi cảm thấy thuốc cũng ngọt ngào, trứng gà còn thơm hơn cả thịt."
Lâm Ngọc Trúc cứ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, cũng không khác gì với Trương Diễm Thu, chỉ có điều Trương Diễm Thu không gặp phải chàng trai nào.
"Mẹ anh ta phát hiện trứng gà trong nhà ít đi, làm ầm ĩ lên đòi bắt trộm, cuối cùng đã tìm đến chỗ tôi, nói rằng tôi lừa dối con trai bà ta mua trứng gà không chịu trả tiền, bắt nạt anh ta trẻ người non dạ, sau đó lại nói đã uổng công làm giúp tôi nhiều việc nhà nông như vậy, đúng là không có lương tâm, bắt tôi trả lại trứng gà và công điểm, người cả thôn cứ như vậy đứng xem kịch hay, khi đó tôi xấu hổ muốn chết đi được."
Thấy Vương Tiểu Mai không nói nữa, Lâm Ngọc Trúc nghi ngờ hỏi: "Cô đã trả lại ư?"
"Trứng gà thì dùng tiền trả, công điểm cũng trả lại luôn, không ai tin những nhiệm vụ đó toàn bộ đều do một mình tôi làm." Nói tới đây, giọng của cô ta đã khàn khàn.
Lâm Ngọc Trúc:... Nghĩ tới một cô gái nhỏ lẻ loi một mình bị người ta bắt nạt như vậy, thật là đáng thương.
"Tôi rời khỏi nhà trên người chỉ mang theo hai mươi đồng, hai mươi đồng... haiz... Ngoài dùng để mua lương thực, thật sự là chẳng còn lại gì nữa, những ngày tháng khi đó tôi cũng không biết mình đã sống sót như thế nào, ăn kẹo cũng cảm thấy đắng ngắt. Tiền thuốc kia cũng bị mẹ anh ta đòi lại, sau đó tôi mới biết, lão đại phu thường ngày lên núi hái thuốc cho thôn dân trị bệnh căn bản không lấy tiền."
"Cô chia tay anh ta rồi sao?"
"Chia tay? Người cả thôn đều nói tôi bám lấy anh ta, không biết xấu hổ, người ta là chồng tương lai của gái thị trấn, làm sao có thể vừa mắt tôi được." Nói đến đây, Vương Tiểu Mai cắn răng nghiến lợi nói: "Sau này tôi mới biết anh ta đã có đối tượng trên thị trấn, suýt chút nữa tôi... suýt chút nữa đã..." Lời còn chưa nói hết, người đã ôm lấy Lâm Ngọc Trúc mà bật khóc hu hu.
Lâm Ngọc Trúc chốc chốc lại vỗ Vương Tiểu Mai, drama này sao nghe lại thấy tức giận thế nhỉ!