Chương 123 - Người con gái suýt chút nữa bị vàng đập chết 2
Đối với mỗi lần tránh tình hình nguy hiểm, hệ thống đều có một tiêu chuẩn để bình xét cấp bậc, lúc hệ thống phát hiện người cực kỳ hung ác liền đưa ra cảnh báo, mà vừa rồi đúng lúc gặp phải hai cá nhân giấu dao trên người trước mặt, hệ thống tự động mở dò xét bình xét cấp bậc nguy hiểm.
Sau khi hệ thống thành công giúp Lâm Ngọc Trúc tránh khỏi nguy hiểm sẽ tính toán cấp bậc phòng tránh nguy hiểm lần này, sau đó dựa theo cấp bậc mà thu phí.
Cô có thể quỵt nợ nhưng phải suy nghĩ cho kỹ sau này có cần cái phục vụ này nữa hay không!
Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, trừ đi, trừ đi.
Vừa cảm thấy buồn vì mình mất đi điểm cống hiến vừa cảm thấy may mắn vì đi bộ một vòng trên vách núi một cách hoàn hảo.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút mà sợ, ngộ nhỡ mà đụng phải hai kẻ xấu rồi bị liên lụy, cô thật sự không dám tưởng tượng một cô gái như cô sẽ phải chịu hậu quả như thế nào.
Những khoản lợi bất chính từ hiện trường xã hội đen mà nói, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy che giấu như vậy cũng rất thẹn với lòng.
Sờ cục u trên đầu mình một cái, không thể bị đập vô ích được.
Trong ngõ hẻm hôm nay không yên ổn lắm, lương thực này không thể bán được rồi.
Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Ngọc Trúc định đi bộ một vòng quanh trạm phế phẩm.
Nói đến cũng hơi kỳ lạ, mỗi lần cô nghĩ định qua chỗ Chu Nam mượn giấy báo, chân trước còn nhớ rõ chân sau liền quên rồi, đến nỗi đến tận bây giờ cô vẫn chưa làm xong chuyện này...
Chuyện này rất khó hiểu, cô dứt khoát không mượn nữa, vẫn nên đi trạm phế phẩm xem qua một chút.
Trước đó cô làm khoá vốn là nghĩ đỡ tị hiềm với nữ chính cho thoả đáng, bây giờ một số báo chí cũ cũng không có, nếu bây giờ cái gì cũng muốn có được thì Lâm Ngọc Trúc cũng không có cách nào.
Bây giờ mỗi nhà đều sẽ tích góp ít báo chí cũ, không phải dán tường thì cũng là dán lều, còn không phải nữa thì dùng để đi nhà xí.
Nếu báo xã không bán được báo chí cũ cũng sẽ cho bên trạm phế phẩm thu về xử lý như vậy, người sáng suốt thì trong nhà tiêu ít tiền để mua, người không sáng suốt thì trong nhà tự tích góp...
Đợi đến lúc Lâm Ngọc Trúc đi vào trạm phế phẩm thì không nhìn thấy nam nữ chính mà trái lại lại nhìn thấy Chu Nam.
Ông cụ trông giữ trạm phế phẩm đang nằm thong dong trên ghế xích đu chợp mắt, trong sân, Chu Nam chồng sách lên thành từng chồng, cũng bởi vậy mà trong cái trạm phế phẩm lộn xộn này trông anh ta giống như thần tiên vậy, khí chất không nhiễm chút bụi trần nào.
Lâm Ngọc Trúc thật sự rất khâm phục, nếu cô cũng có khí chất như vậy thì trực tiếp tăng vọt lên thành cấp bậc nữ thần rồi.
Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh ông cụ, ngọt ngào hỏi: "Ông ơi, con muốn mua một ít báo cũ ạ."
Ông cụ uể oải mở to mắt nhìn cô một cái, sau đó chỉ cái phòng nhỏ bên cạnh nói: "Trong phòng này có, cô tự cầm đi, hai hào một chồng." Nói xong lại tiếp tục chợp mắt, thoải mái biết bao.
Lâm Ngọc Trúc đi vào phòng xem thử thì thấy những chồng giấy báo xếp chồng lên nhau chất đống trên mặt đấy, lại gần lật ra, cơ bản là mỗi trang của mỗi bản đều được xếp dàn ra, nếu muốn lấy mỗi bản ra khỏi chồng sẽ phải lật từng giấy báo ra.
Thế là cô lại chạy đến bên người ông cụ nói: "Ông ơi, con muốn mua mấy bản báo chí cũ khác biệt, mua về để xem ạ."
Lần này ông cụ đến mắt cũng không mở, chậm rãi nói: "Cái đấy cũng là hai hào một chồng, cô cứ chọn từ từ, đừng làm lộn xộn của tôi là được."
"Vâng ạ, con cảm ơn ông." Lâm Ngọc Trúc nói xong thấy ông cụ không có ý định tiếp tục phản ứng cô liền quay về phòng.
Vén tay áo lên chuẩn bị làm việc, đây chính là công trình lớn rồi.
Đúng lúc đấy Chu Nam cũng đi đến, cầm vài quyển sách trong tay, nhìn cô ở trong phòng mới biết cô gái mới đi vào khi nãy là cô, lại gần hỏi: "Cô đến mua báo cũ à?"