Chương 124 - Chỉ cần có tin tưởng kiên định 1
Mọi thanh niên trí thức trong sân đều biết Chu Nam thích đọc sách và giấy báo, mỗi lần lên thị trấn đều muốn đến trạm phế phẩm một chuyến.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng không biết bây giờ tình huống giữa nữ chính và nam phụ như thế nào rồi, cô rất hiếu kỳ nha.
Mục đích của hai người không khác nhau lắm, đúng lúc cùng giúp nhau lựa giấy báo ra, mỗi bản lựa hai tấm, mãi một đoạn thời gian dài mới chọn xong, giấy báo của hai người đóng lại còn chưa được một chồng.
Xem độ cao này cũng mới được nửa chồng, Lâm Ngọc Trúc chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một lúc rồi hỏi Chu Nam: "Anh có cần phải lấy báo cũ nữa không?" Luôn cảm thấy cầm ít như vậy mà trả theo giá thì hơi thiệt thòi.
Chu Nam nghĩ anh ta cần báo cũ làm gì?
Đột nhiên nghĩ đến đại đa số nhóm thanh niên trí thức ở khu thanh niên trí thức đều dùng giấy lộn để giải quyết vấn đề nhà vệ sinh, trên mặt dần dần đỏ ửng lên, anh ta lắc đầu.
Lâm Ngọc Trúc cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không biết Chu Nam đỏ mặt cái gì, có đôi khi tâm tư con trai cũng thật khó đoán, cứ như vậy một chồng giấy báo nhỏ mà phải đưa hai hào có vẻ không lời cho lắm nên căn cứ vào việc cần kiệm tiết kiệm, Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: "Giấy báo của hai đứa chúng ta tính tiền chung đi, một lát nữa để tôi xem xem có thể mặc cả chút giá với ông cụ này hay không."
Chu Nam gật đầu.
Đáy lòng Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc, cảm thấy nữ chính không chọn nam phụ là có nguyên nhân cả... Dáng người có đẹp hơn nữa, giọng nói có dễ nghe hơn đi chăng nữa thì không nói lời nào cũng có làm được cái gì đâu, hơi bị khó chịu cái tính này nhé!
Không nói nhiều lời, cô liền cầm giấy báo lên ra cửa tìm ông cụ, Lâm Ngọc Trúc giòn giã nói với ông cụ: "Ông ơi, con có chọn được chút giấy báo, ông xem xem cái này chất cũng chưa được nửa chồng, có thể rẻ hơn chút được không ạ?"
Ông cụ mở mắt ra nhìn xem, chậm rãi nói: "Cô bé à, một chồng nhỏ cũng là một chồng, hai hào, không mặc cả, cái này cô mà ra báo xã mua thì không chỉ hai hào đâu."
Lâm Ngọc Trúc cười ngọt ngào, mềm mại nói: "Ông ơi, ông nghe giọng thôi chắc cũng biết bọn con không phải người ở đây, quả thật không dám giấu ông, bọn con đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ly biệt quê hương cũng không có người thân bên người, thời gian này trôi qua cũng chỉ có thể đọc sách và giấy báo yêu thích nhưng lại không có tiền để đi mua đường đường chính chính, chỉ có thể đào chút đồ cũ để xem. Bây giờ tiền trên người đều dùng để mua khẩu phần lương thực, ông thương xót thương xót bọn con thu ít một chút được không ạ?"
Dường như ông cụ đã mềm lòng, ngước mắt lên nhìn hai bé con trước mặt, gật đầu nói: "Thôi được rồi, những giấy báo này thu mỗi người một hào."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng nói cảm ơn, khen đến mức đáy lòng ông hết sức thoải mái, thấy ông cụ rất vui vẻ, cô lại nhân cơ hội lấy vài cuốn sách trong ngực Chu Nam ra mặc cả, ông cụ không vững lòng cũng cho hời mấy hào.
Chu Nam trợn mắt há hốc mồm đứng ở một bên, cảm giác có hơi mới lạ.
Đợi đến khi hai người trả tiền rồi ra cửa trạm phế phẩm, Lâm Ngọc Trúc đứng tại chỗ phân xong giấy báo của hai người, đưa cho Chu Nam một phần nói: "Năm hào." Lớn lên đẹp trai cũng không thể không đưa tiền được.
Chu Nam vội vàng móc năm hào từ trong túi quần ra đưa cho cô.
Lâm Ngọc Trúc vừa nhận tiền liền nhận ra có người tới, nghiêng đầu nhìn một cái còn là người quen, là Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy thật vui vẻ, cô không nhìn thấy nam nữ chính ở trạm phế phẩm mà trái lại còn đợi được hai nữ phụ.
Ánh mắt Trương Diễm Thu đảo qua đảo lại trên người 2 người, khóe miệng cong lên một cách kỳ lạ.
Rõ ràng vẻ mặt Triệu Hương Lan có hơi cứng đờ lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, cô ta không kiềm được mà nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn sang liền cười nhẹ nhàng mà hỏi: "Thanh niên tri thức Lâm cũng thích xem báo à?"
Nụ cười trên mặt cô ta cũng không truyền được vào đáy mắt cô, trong chốc lát Lâm Ngọc Trúc liền phản ứng lại kịp đây là đang thăm dò cô.
Chậc chậc chậc, nghiệt duyên mà nghiệt duyên, nhìn xem mấy nữ phụ này ai nấy đều vì đàn ông mà điên cuồng hơn, chuồn thôi chuồn thôi.
"Ừm, ngày thường cũng không có gì để xem, định tìm chút báo chí cũ đọc thử xem." Đưa tay không đánh người mặt cười, Lâm Ngọc Trúc cũng cười ha hả trả lời.
Triệu Hương Lan không cười tự nhiên để tán dóc nữa, trong lòng có hơi không tin cô, nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là lý do mà thôi, sao trước đó không thấy cô thích đọc báo giấy, chẳng lẽ lại cũng có hứng thú với Chu Nam?