Chương 125 - Chỉ cần có tin tưởng kiên định 2
Nghĩ đến đây, Triệu Hương Lan cảm thấy căng thẳng, nhìn Lâm Ngọc Trúc nũng nịu trước mặt càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Thật đúng là an nhàn thoải mái, không giống chúng ta, làm công một ngày mệt chết đi được, chỗ nào có tâm trạng đọc báo chí."
Đồng chí Chu Nam rất an nhàn thoải mái nằm không cũng bị trúng đạn, anh ta hơi không hiểu lời này của đối phương có ý gì? Nói anh ta à?
Đây là đang giễu cợt cô kiếm được ít công điểm? Hay là đang nói cô lười?
Lâm Ngọc Trúc cau mày một cái, không thèm để ý đến những người vì yêu mà choáng váng cả đầu óc, vui vẻ hỏi: "Các cô đến đây để làm gì?"
Triệu Hương Lan: ... Cô ta đến để tìm cơ hội tiếp cận Chu Nam.
Cô ta biết mỗi lần Chu Nam lên thị trấn đều sẽ đến trạm phế phẩm, hôm nay vốn cô ta cũng muốn giả bộ giả vờ giả vịt tìm chút báo chí cũ.
Bây giờ vừa nói lời này ra, cô ta mới phản ứng được lời mình vừa nói không ổn cỡ nào, vẻ mặt cứng ngắc lại.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tâm tư của con gái cũng thật khó đoán liền thuận miệng hỏi một câu, sao vẫn còn không được tự nhiên vậy.
"Người ngày một nhiều luôn, bàn ghế luôn không đủ dùng, tôi định đến trạm phế phẩm nhìn xem có cái gì có thể sử dụng được hay không." Triệu Hương Lan lúng túng trong nháy mắt rồi lập tức lại dịu dàng hào phóng nói.
Lâm Ngọc Trúc khâm phục sâu sắc, để tiếp cận người ta lý do nào cũng có thể nói ra được, làm bậy hơi nguy hiểm nha em gái.
"Đồng chí Chu có thể ở lại một lát giúp chúng tôi khuôn đồ về được không?" Triệu Hương Lan cảm thấy lý do mình nói quá tuyệt, vừa có thể ra vẻ mình hào phóng vừa có thể cản Chu Nam lại.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói với bọn họ: "Vậy mọi người cứ bận bịu đi, tôi đi trước đây."
Nhìn Lâm Ngọc Trúc bỏ chạy nhanh như chớp không thấy bóng đâu, ánh mắt Triệu Hương Lan lấp loé, cô ta hừ lạnh trong lòng, coi như cô ta khá biết điều.
Đợi sau khi chuồn ra khỏi chốn thị phi, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy cái bóng dưới đất, ừm, chắc bây giờ quán cơm quốc doanh đã mở cửa rồi.
Đi vào quán cơm quốc doanh, nhìn thấy một đống người đang đứng xếp hàng bên cạnh nồi hấp, Lâm Ngọc Trúc tưởng rằng những người này đang xếp hàng mua bánh bao, lúc lại gần vừa ngửi thấy mùi thịt nồng đậm suýt chút nữa khiến Lâm Ngọc Trúc chảy cả nước miếng.
Không nói hai lời, cô cũng xếp hàng theo, đi đến giữa hàng ngũ liền bị một cái tay mập mạp ngăn lại, liếc mắt một cái cũng xem như là người quen, quán cơm hôm qua cũng gặp phải Bàn Tử (Tên mập), Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm Bàn Tử này sống như nào vậy, lớn lên ở quán cơm rồi hả?
"Em gái à, sao bây giờ em mới đến, nhanh đứng trước anh đi." Bàn Tử nháy mắt với cô ra hiệu nói.
Lâm Ngọc Trúc sững sờ, thấy Bàn Tử lui về sau ngay sau đó, cứ thế mà gạt ra một chỗ trong hàng cho cô.
Tuy nói chen ngang đáng xấu hổ nhưng Lâm Ngọc Trúc vẫn vô sỉ đứng vào hàng.
Sau đó cô liền nghe thấy Bàn Tử nhỏ giọng nói thầm: "Em gái à, anh nói em nghe cái bánh bao thịt lợn này chỉ hấp hai lồng thôi, em đứng cuối hàng cơ bản là không mua được."
Lâm Ngọc Trúc làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu một cái, cũng nhỏ giọng nói thầm: "Cảm ơn anh Bàn Tử."
"Trời ơi? Anh béo quá, gần nhất mới giảm được không ít thịt đấy."
Lâm Ngọc Trúc nhìn cái mặt tròn vo của anh ta run lên một cái, khuôn mặt nở nụ cười nói: "Không thể nói hơi béo được, chỉ có thể nói béo tốt thôi."
Thế nhưng cô còn nhớ rõ Bàn Tử này nói cô lùn đấy, phải tổn thương lẫn nhau rồi.
Bàn Tử bị lời này đả kích, Lâm Ngọc Trúc vội vàng cười hì hì nói: "Ha ha, đùa anh đấy, anh Bàn Tử không béo không béo, không béo chút nào."
Lý Bàn Tử: ... Bây giờ anh ta còn tin lời này được à?
"Nghe nói là chỉ cần anh tin tưởng kiên định thì chuyện gì cũng có thể thành công, đầu đường nhà em có một cô gái béo, cô ấy nghe lời này hàng ngày mỗi sáng ngủ dậy đều quỳ cạnh giường, lẩm bẩm tôi chắc chắn sẽ gầy, anh đoán xem chuyện thế nào?"
Lý Bàn Tử nghe đến mê mẩn, cũng hỏi theo: "Thế nào?"
"Ừm... Liền rất gầy, không khác lắm so với em đấy."
"Thật á?" Đôi mắt Lý Bàn Tử híp lại cũng như lúc trợn to, dường như đã tin hô.