Chương 126 - Cũng có phần của tôi đúng không 1
Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới lừa dối người niên đại này dễ như vậy, nghĩ lại thì lúc mặc cả ở chợ đen hôm đấy Bàn Tử này cũng không dễ lừa dối như vậy, sao hôm nay dáng vẻ hơi IQ không cao vậy.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, hơi chân thành nói: "Có thật hay không thì em không biết, dù sao thì cô gái béo này cũng nói như vậy, em cảm thấy là có thể thử một chút, cũng đâu thiếu đi miếng thịt nào đâu, ngộ nhỡ thành sự thật thì sao, anh nói có đúng hay không?"
Lâm Ngọc Trúc lại chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn nói: "Quan trọng là anh phải có tin tưởng kiên định, tin tưởng mình."
Lý Bàn Tử chớp mắt mấy cái, suy nghĩ đi suy nghĩ lại lại hơi nghi ngờ hỏi: "Cô gái kia gầy thật à?"
"Ừm, gầy xuống thế mà ưa nhìn hơn nha." Lâm Ngọc Trúc cười ha hả gật đầu nói, sau đó lại hỏi: "Anh Bàn Tử, điều kiện cuộc sống của anh thật tốt, em thấy mỗi ngày anh đều đến quán cơm ăn cơm, anh làm công việc gì mà có tiền như vậy?"
Lắc lư một vòng lớn, lúc này Lâm Ngọc Trúc mới tiến vào chủ đề chính.
Lý Bàn Tử chỉ coi là tán gẫu chuyện thường ngày nói: "À, anh là người bán hàng cho công ty lương thực, tiền lương một tháng cũng chỉ bằng anh ăn một bữa cơm thôi. Anh đây là do trong nhà không có ai chăm nên không thể không đến quán cơm mua, tiện thể mua một ít cho anh Quận, từ khi anh ấy làm người đưa thư càng không để ý tới cơm hơn, ở đây lại không có người nhà..."
Lời đã nói được một nửa, Bàn Tử liền ngậm miệng lại không nói nữa, dáng vẻ giống như đang kiêng kị thứ gì vậy.
Lâm Ngọc Trúc làm như không phát hiện, vẫn hoà thuận vui vẻ cười nói chuyện phiếm như cũ: "Nghe lời này, nhà anh Bàn Tử ai cũng mặc kệ anh rồi." Nói xong còn hơi đồng cảm.
Có lẽ cảm nhận được sự cộng hưởng, Bàn Tử cũng cảm thấy mình đáng thương mới thở dài lên tiếng: "Ôi, mẹ mất sớm, cha cưới mẹ kế không chào đón anh, anh vừa có việc liền đuổi ra ngoài rồi."
Lâm Ngọc Trúc yên lặng, mẹ kế này chả khôn khéo gì cả, có thể kiếm ra tiền còn trả lại đuổi ra ngoài?
"Thật quá đáng quá đi." Không vặt lông đã buông tha cho mẹ kế này rồi.
Người bán hàng ở công ty lương thực được ngưỡng mộ hơn người bán hàng ở cung tiêu xã nhiều, tiền lương không nhiều nhưng có thể không cần vé cũng mua được lương thực, chuyện Bàn Tử này buôn bán ở chợ đen cũng hợp lý hơn chút rồi.
Lâm Ngọc Trúc vẫn rất hiếu kỳ mục đích cuối cùng mà ngày đó người đưa thư và Bàn Tử theo dõi cô, sau này cô có cố ý phân tích một chút, chắc bọn họ theo dõi cô là vì hàng hoá trong tay cô, dưới nhiều tình huống cô bán ra cũng không nhiều lắm, đến bác gái cũng thăm dò.
Có lẽ bọn họ muốn biết nguồn cung cấp?
Nếu như bọn họ muốn biết nguồn cung cấp thì chuyện này cũng chứng tỏ bọn họ rất thích chất lượng mặt hàng này mà mấy câu ở quán cơm này lại giống như không để bụng cho lắm.
Lâm Ngọc Trúc to gan suy đoán có lẽ bọn họ cũng để mắt tới nguồn cung cấp trong tay nữ chính...
Để mắt tới cô chẳng qua là tiện thể mà thôi.
Lúc đó cô cũng hoài nghi hai người này là thám tử do công ty lương thực phái tới.
Nhưng trong chớp mắt một người lại biến thành người đưa thư, cô còn đang khó hiểu tại sao một người bán hàng giỏi thế lại biến thành người đưa thư, bây giờ suy nghĩ một chút có thể là thay ca với Bàn Tử trong ngày.
Thế nhưng mà... Một người đưa thư lại là nhân viên bán thời gian của công ty lương thực, bọn họ truy tìm tung tích nguồn cơn lương thực của nữ chính làm cái gì? Muốn lũng đoạn nguồn cung cấp buôn đi bán lại? Chuyện đó cũng không phải là không thể.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ mãi vẫn không ra.
Lúc Lâm Ngọc Trúc còn không tìm được manh mối, Bàn Tử còn nói thêm: "Em gái à, anh biết em hỏi nhiều như vậy thật ra là muốn hỏi thăm tình hình của anh Quận nhưng chuyện của anh ấy anh không thể nhiều lời được, đợi hai người thật sự ở bên nhau, để anh ấy tự nói với em."
Đầu Lâm Ngọc Trúc đầy dấu hỏi chấm, vẻ mặt nhìn Bàn Tử như nhìn tên trộm, quái lạ, đây là có ý gì vậy?
Bàn Tử thấy cô giả ngu, làm vẻ mặt anh đều hiểu, lải nhải nói: "Em nói xem hai người rõ ràng đều có hứng thú với đối phương, sao không chịu nói ra vậy, anh ấy cũng thế, em cũng thế! Để anh nói cho nghe, thích ai thì cứ thoải mái nói ra, cứ che giấu rồi sau đấy hai người ai cũng không biết."