Chương 127 - Cũng có phần của tôi đúng không 2
Lâm Ngọc Trúc hơi ngơ ngác, Bàn Tử này suy diễn cái gì vậy, cô không hiểu hỏi: "Anh trai anh có hứng thú với em?"
Bàn Tử nhìn hai bên một lúc, sau đó mới nhỏ giọng nói thầm: "Hôm qua lúc em và chị em đi về, anh thấy anh Quận đi theo phía sau bảo hộ an toàn cho các em, thấy các em vào sân rồi chúng anh mới rời khỏi."
Lâm Ngọc Trúc trợn to hai mắt, vậy mà cô không hề phát hiện có người đi theo đằng sau?
Nghĩ lại thì hôm qua gió lớn hỗn loạn, đi về trong đêm đen đều bằng trực giác nên quả thật nhất thời cô không chú ý sau lưng.
"Anh của anh đúng là người tốt..." Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói qua.
Hả? Sao anh ta cảm giác phản ứng của đối phương không trong dự đoán vậy, Bàn Tử buồn bực nghĩ trong lòng.
Hai người đứng trò chuyện nửa ngày cạnh nồi hấp nhân viên phục vụ mới mở cái nắp chuẩn bị bán, đến giờ rồi.
Lâm Ngọc Trúc thật sự khâm phục, nếu không giờ bọn họ mới đến nửa phút cũng đã chậm rồi.
Lúc này hàng ngũ mới bắt đầu di chuyển, đến chỗ Lâm Ngọc Trúc cũng chỉ còn thừa lại nửa lồng bánh bao thịt lợn, nhìn một loạt đội ngũ phía sau, cô làm gì không biết xấu hổ mà mua trọn, chỉ lấy nửa cân bánh bao.
Nhân viên phục vụ vẫn như cũ như mấy ngày trước, không có vẻ mặt vui cười mà uể oải, bỏ 3 cái bánh bao vào trong giấy dầu rồi đưa cho cô.
Lâm Ngọc Trúc đỡ lấy bánh bao thịt nóng hầm hập rồi rút ra khỏi hàng ngũ, đợi một lúc Bàn Tử đã đi ra, những người chờ khác sau khi mua xong cũng đi ra ngoài, Lâm Ngọc Trúc nói với Bàn Tử: "Anh Bàn Tử, hôm nay em trò chuyện với anh thật sự không có ý hỏi thăm, em nghĩ anh hiểu lầm rồi, bọn em còn không thân quen cơ."
Bàn Tử thấy cô nói nghiêm túc, nghĩ chẳng lẽ bản thân thật sự hiểu nhầm rồi hả?
Bàn Tử hơi phản ứng không kịp gật đầu nói: "Có lẽ anh nghĩ nhầm rồi. Có thể là ấy tương tư đơn phương?"
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Bàn Tử một lúc lâu, im lặng rất lâu, có đứa em như thế không bị tức chết đúng là may mắn.
"Chuyện này em cũng không biết..." Lâm Ngọc Trúc ha hả nói.
Sau khi hai người không hiểu ra sao tan cuộc, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, vừa ăn bánh bao vừa nghĩ có lẽ đúng là lòng tốt, làm gì có chuyện mới gặp một lần đã thích rồi.
Tuy vẻ ngoài của cô đẹp mắt nhưng vẫn phải biết tự mình hiểu lấy.
Lâm Ngọc Trúc quyết định không để Bàn Tử ở trong lòng, tin cô lừa dối người có thể quá đỗi bình thường rồi?
Đợi sau khi nhóm thanh niên trí thức tụ hợp lại, Lâm Ngọc Trúc vẫn chỉ cầm nửa giỏ lương thực như cũ, Trương Diễm Thu nhìn chằm chằm nửa giỏ lương thực, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi chỉ thấy cô ta thở dài nặng nề nói: "Trước đấy lúc vay tiền cô nói cô không có tiền, tôi còn lo lắng thay cô, bây giờ xem ra chẳng qua là cô lấy cớ không muốn cho tôi mượn mà thôi."
Có người chính là như vậy, biết rất rõ chuyện gì xảy ra còn hết lần này đến lần khác muốn mở miệng chứng minh, cuối cùng ngoại trừ mất mặt thì còn có được cái gì.
"Khấu trừ tiền tôi mua lương thực thì không có dư thừa tiền cho cô mượn nha."
Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nhìn cô ta, dáng vẻ chuyện này không phải bình thường ư, chẳng nhẽ lại muốn cô bỏ đói chính mình đi tiếp tế cho cô ta hả?
Bây giờ Đổng Điềm Điềm cũng biết Trương Diễm Thu có tình ý với Lý Hướng Bắc rồi, nghĩ người gia cảnh phổ thông còn không có tiền mua lương thực thì sao có thể trèo cành cao được, muốn chim sẻ biến phượng hoàng thì nằm mơ đi thôi.
Cô ta coi thường loại người không biết tự lượng sức mình không rõ người ta nhất, lúc này trực tiếp mở miệng giễu cợt nói: "Chị Thu à, chuyện này là chị không đúng rồi, còn ai có thể vì người khác mà bỏ đói mình đâu, mặt mũi phải lớn bao nhiêu mới khiến người ta làm như vậy được."
Trong chớp mắt vẻ mặt Trương Diễm Thu trở nên tái nhợt, đây là đang mắng mặt cô ta to à?
Đổng Mật Mật đứng một bên che miệng cười.
Lâm Ngọc Trúc cúi đầu không nói lời nào, chuyện này không mắc mớ gì đến cô nữa rồi.
Triệu Hương Lan vội vàng làm người tốt đến giảng hoà, vừa cười vừa nói: "Được rồi, người đều đến đông đủ rồi chúng ta đi thôi, đống đồ dùng trong nhà hỏng hóc này đều chuẩn bị lấy về sửa một chút để chúng ta dùng, mọi người giúp đỡ mỗi người lấy một chút đi."
Thấy sau lưng Triệu Hương Lan cả một đống bàn ghế thiếu tay cụt chân, Lâm Ngọc Trúc vô cùng cạn lời, cầm hết đoạn đường này tốn sức biết bao, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Hương Lan hỏi: "Cũng có phần của tôi đúng không?"