Chương 128 - Chuyến này không lỗ 1
Triệu Hương Lan hỏi Lâm Ngọc Trúc người suýt chút nữa phá hỏng việc của cô ta, nụ cười trên môi không được tự nhiên cho lắm.
"Tôi nghĩ nhà các cô cái gì cũng có, tôi mới không làm một phần giống em gái Hướng Vãn."
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lại hào hứng nói: "Vậy tôi giúp cô lấy một ít."
Vốn dĩ Triệu Hương Lan cũng có ý định này, cô ta mua nhiều đồ nội thất như vậy còn không phải bởi vì bị cô làm rối lên sao, nếu như hôm nay không để Lâm Ngọc Trúc bỏ ra chút công sức thì làm sao cô ta có thể trút hết cơn giận trong lòng chứ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồ hởi của cô thì cô ta lại có chút do dự, nghĩ đến tính tình của Vương Tiểu Mai, ở cùng với cô thì có thể là người tốt gì chứ.
Nhưng lời đến miệng thì lại nuốt ngược trở vào trong nói: "Không cần, cũng không còn nhiều nữa, chúng tôi tự lấy là được."
Lý Hướng Vãn vừa nghe thấy liền vui vẻ đứng về một phía không nhúc nhích.
Hai chị em nhà họ Đồng nhìn thấy đống gỗ bẩn thỉu thì tỏ ra không vui.
Đồng Mật Mật cong môi lên, khó chịu nói: "Em không lấy."
Vẻ mặt của Triệu Hương Lan càng thêm mất tự nhiên, trong lòng vô cùng tức giận, cô ta nghĩ mình đã bỏ tiền ra mua, bây giờ bọn họ không lấy, thì cô ta làm sao mở miệng ra đòi tiền được.
"Mấy thứ này chúng ta lấy về đều cần dùng đến cả." Triệu Hương Lan uất ức xuống nước nói.
Giống như lòng có ý tốt nhưng lại bị người ta chà đạp vậy.
Đồng Điềm Điềm nhíu mày, tức giận nói: "Mấy cái đồ vứt đi này không thiếu tay thì lại cụt chân lấy về cũng chỉ có thể làm củi đốt còn có tác dụng gì nữa chứ."
"Mấy cái đồ này đem về trong thôn nhờ thợ mộc sửa lại là có thể dùng rồi." Triệu Hương Lan tha thiết nói.
"Nhờ người ta sửa không tốn tiền sao, đồ gỗ ở trong làng cũng ít giá trị nhất, thợ mộc làm đồ nội thất để lấy tiền thủ công, chị có sức để chuyển về còn không bằng trực tiếp kêu thợ mộc làm bộ mới cho rồi, cũng không biết chị nghĩ như thế nào nữa." Đồng Mật Mật nhìn bộ dáng ngớ ngẩn của Triệu Hương Lan.
Lâm Ngọc Trúc vui mừng vì cô đúng như cô dự đoán, cho nên cô đã ăn lót bụng mấy cái bánh bao thịt trước rồi, nếu không bây giờ là ôm bụng đói nhìn bọn họ cãi nhau.
Vừa nhớ tới bánh bao thịt lúc nãy, cô lại nuốt nước bọt, bánh bao thịt ở quán cơm quốc doanh này đúng là rất ngon, vỏ bánh mỏng thịt lại nhiều, cắn một cái dầu liền chảy ra, mềm, ngon ngọt biết bao, ăn liền một lúc ba cái mà vẫn còn thèm, lần sau mà bắt gặp họ bán bánh bao cô sẽ mua tiếp, Lâm Ngọc Trúc đang miên man nghĩ đến chuyện ngoài lề.
Bên này Triệu Hương Lan đang vô cùng tức giận, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, khó chịu nói: "Bỏ đi, coi như tôi lo chuyện bao đồng, đống đồ này còn do tôi bỏ tiền mua từ bãi phế liệu về."
Ý là muốn nói đến tiền rồi.
Đồng Mật Mật hừ lạnh một tiếng, cô ta đương nhiên không thiếu tiền, nhưng không muốn bị xài tiền một cách bị động như vậy, cô ta hừ hừ lạnh nói: "Vậy còn không phải do chị tự tung tự tác sao."
Triệu Hương Lan mím chặt môi, ánh mắt đã tràn đầy vẻ tức giận, xem ra bây giờ cô ta từng bước nhượng bộ lại làm cho đối phương được voi đòi tiên.
Đồng Điềm Điềm nhìn bộ dạng cô ta như vậy, liền bước đến bên cạnh Đồng Mật Mật, hai bên nhất thời như muốn giương cung rút kiếm ra với nhau vậy.
Vương Dương nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cảm giác như hai bên đang muốn đánh nhau vậy, liền vội vàng bắt đầu làm người tốt, hòa nhã nói: "Mấy cái đồ này mấy người đàn ông chúng ta lấy về đi, nhanh đến nào, mấy người mỗi người đến lấy một ít đi."
Mấy người thanh niên tri thức bất đắc dĩ nhao nhao đến giúp, trên mặt có chút không vui, bọn họ còn chưa kịp hồi sức sau mùa thu hoạch mệt nhọc, ai mà có lòng dạ nào đi giúp nữa chứ.
Mấy cái đồ nội thất Triệu Hương Lan mua về đều là đồ gỗ nguyên khối nhưng đã bị hỏng, đẹp thì có đẹp nhưng rất nặng, còn có một cái bàn bị mất một chân càng nặng hơn nữa...
Lâm Ngọc Trúc thật không biết ba người bọn họ làm sao đem hết đống phế liệu này đi về nữa.
Nhìn áo quần Chu Nam vừa dơ vừa nhăn nhúm, Lâm Ngọc Trúc cứ lắc đầu, đầu óc của Triệu Hương Lan đúng là có chút ngốc nghếch.
Đợi sau khi lên đường, đi chưa được bao lâu đám con trai thanh niên tri thức phải thay phiên nhau di chuyển cái bàn, chẳng mấy lượt thì vẻ mặt ai cũng đều không tốt.
Triệu Hương Lan trầm mặc, cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ uất ức, cô ta đã bỏ tiền ra ngược lại còn không được lòng ai, lúc này cô ta nhìn ai cũng đều chướng mắt, chướng mắt nhất chính là Lâm Ngọc Trúc, nếu không phải là do cô thì sự việc có thể trở nên như vậy sao.
Lâm Ngọc Trúc bên này hắt hơi liên tục, cô kéo chặt áo trên người, cô nghĩ nên mặc thêm áo rồi.
Khó khăn lắm mới gặp được một chiếc xe bò, đến người lái xe cũng phải lắc đầu khi nhìn đống bàn ghế của bọn họ, không kéo, con bò này là bảo bối của ông ta mà.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ nếu như ông ta không muốn kéo thì cũng phải chở cô chứ, liền cười hi hi đưa cho ông ta một cây kẹo rồi hỏi ông ta có thể chở cô một đoạn không.
Ông lão cầm cây kẹo trong tay rồi cười ha ha đồng ý.
Lý Hướng Vãn nhìn thấy, liền vội vàng đưa cho ông lão một quả táo, ông lão tươi cười rạng rỡ nhìn cô gái dáng vẻ xinh đẹp thì cũng đồng ý chở cô ấy.