Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129 - Chuyến Này Không Lỗ 2

Chương 129 - Chuyến này không lỗ 2
Cứ như vậy Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cùng nhau lên xe bò đi về.

Hai chị em nhà họ Đồng chỉ có bánh đào, trên người không có đồ ăn vặt gì hết, nhưng bọn họ không nỡ cho bánh đào liền hỏi ông lão lấy tiền được không thì ông lão lại vội vàng lắc đầu, nghiêm túc, thật thà nói: "Cô như thế này là đang ép tôi phạm lỗi sao, hơn nữa con bò này cũng không kéo được nhiều người nữa rồi."

Hai chị em nhà họ Đồng...cứ như vậy nhìn xe bò đi mất ngay trước mắt.

Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu hận không thể đem hai người ở trên xe kéo xuống, trong đầu điên cuồng hỏi dựa vào cái gì?

Lý Hướng Bắc nhìn chiếc xe bò đi xa dần, trong miệng càng đắng chát, Vương Dương ở một bên vỗ vỗ anh ta, an ủi nói:"Có lẽ qua hai ngày là hết tức giận thôi."

Ừm, từ sau cái vụ sờ cái tay nhỏ, thì Lý Hướng Vãn liền cố ý tránh mặt Lý Hướng Bắc và Vương Dương, bây giờ ba người không còn ăn cơm cùng nhau nữa.

Trương Diễm Thu và hai chị em nhà họ Đồng thì lại vui mừng hớn hở chào đón hai người trở về ăn cơm, hai người đàn ông này cũng thật là, ngay cả cơm cũng không biết nấu, chỉ có thể lại ăn chung với nhà trước .

Lý Hướng Vãn sau khi biết được thì trong lòng càng thêm khó chịu, bây giờ cũng không biết phải phản ứng với Lý Hướng Bắc như thế nào.

Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy dáng vẻ buồn tẻ của Lý Hướng Bắc lại nghĩ tới đồng chí Chu Nam, lúc này anh ấy mà thông minh một chút thì nên thừa lúc vắng người mà vào chứ.

Từng cảnh từng cảnh của bộ phim cẩu huyết hàng năm hiện về trong tâm trí.

Cả đường bọn họ cứ nhẹ nhàng như vậy về đến nơi thanh niên tri thức, Lâm Ngọc Trúc vừa bước vào phòng thì thấy Vương Tiểu Mai hấp tấp chạy tới hỏi cô: "Ăn cơm chưa, có cần tôi hâm nóng cho cô không."

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, bỏ giỏ đồ sau lưng ném qua một bên, rồi nằm xuống giường, mệt mỏi nói: "Không cần, tôi ăn rồi."

Vương Tiểu Mai lại trò chuyện với cô mấy câu, liền nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đã ngủ thiếp đi rồi, trong lòng có chút áy náy, nhất định là hôm qua bị dày vò đến mệt rồi, cho nên cô ta cũng không làm ồn nữa, lặng lẽ rời đi, lúc ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa phòng lại giúp cô nữa.

Khi cửa vừa đóng lại Lâm Ngọc Trúc từ từ mở mắt ra, không kịp chờ đợi liền lách vào không gian.

Cô nhớ tới cái túi đó cả buổi sáng rồi bây giờ mới có chút thời gian giở ra xem.

Cô vẫn để nguyên chiếc túi ở trên gác lửng, sau khi móc hết mọi thứ bên trong, Lâm Ngọc Trúc nhìn đống thỏi vàng và một xấp tiền in trên sàn, hai mắt liền sáng lên.

Mấy thỏi vàng tạm thời không nói, nhưng xấp tiền in mới tinh đúng là hiếm thấy, Lâm Ngọc Trúc cố ý nhìn xem năm sản xuất, là năm 1953, còn có mấy tờ là số series liền nhau nữa, tim của Lâm Ngọc Trúc nhảy dựng lên, cô sờ một bên đầu túi, chuyến này không lỗ mà.

Đối với việc sưu tầm tiền bạc Lâm Ngọc Trúc không biết nhiều, lúc đầu cũng là ở trên bàn rượu nghe mấy ông chủ trò chuyện với nhau mới hiểu được.

Tiền cổ rất có giá trị sưu tầm, năm sản xuất càng sớm thì càng có giá trị, tuổi của tiền giấy cũng có ảnh hưởng lớn đến giá trị của nó, một tờ tiền cổ mới tinh có thể được xào lên đến 10 vạn thậm chí là 20 vạn.

Lâm Ngọc Trúc cẩn thận đếm xấp tiền cổ, có khoảng chừng 40 tờ, đếm xong mặt mày cô rạng rỡ, những cái này nhất định phải giữ lại cho đến khi cô trở thành lão tổ tông, khi mấy đứa nhỏ đến chúc tết sẽ phát cho mỗi đứa một tờ, khí phái biết bao, chậc chậc chậc, nghĩ thôi cũng thấy tốt đẹp biết bao.

Trong lòng Lâm Ngọc Trúc ngẫm nghĩ, hai cái thứ này ở trong cái túi vứt đi chẳng lẽ là xuyên không tới sao, làm sao lại có thể có nhiều tiền cổ mới tinh vậy chứ.

Ở một mức độ nhất định, hiện nay trên thị trường có rất ít tiền cổ lưu hành, đống tiền cổ mới tinh này tám chín phần là được cố ý thu thập về.

Cô suy nghĩ trong số những người mà cô biết có thể có suy tính trước như vậy chỉ có thể là nữ chính thôi, cô ấy còn là một người xuyên không nữa, chẳng lẽ nữ chính thu thập tiền cổ ở chợ đen?

Cũng không phải là không có khả năng này.

Đều là suy đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra, Lâm Ngọc Trúc liền gác suy nghĩ lại, thu dọn đống tiền cất vào trong kho, nhà kho này thậm chí còn bảo quản hoa màu tươi tốt, còn không thể bảo quản được mấy tờ tiền giấy này sao, nghĩ như vậy thì thấy nhà kho này thật sự dễ thương mà.

Hệ thống:...

Thỏi vàng năm 73 đến ngân hàng có thể đổi ra hơn hai trăm sáu mươi mấy đồng, nhưng mà ở chợ đen cũng đã xào lên đến hơn năm trăm thậm chí còn nhiều hơn nữa, giống như trong các giao dịch quy mô lớn ở chợ đen, họ đều giao dịch bằng vàng, so với giao dịch với túi tiền lớn, các ông chủ thích sử dụng vàng hơn, vì như vậy ít bị chú ý và bớt việc hơn.
Bình Luận (0)
Comment