Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130 - Bọn Họ Giống Kẻ Gây Sự Như Vậy Sao 1

Chương 130 - Bọn họ giống kẻ gây sự như vậy sao 1
Đối với mấy lời đồn vàng không đáng tiền, đều chỉ là nói cho mấy người dân nghe thôi, mấy người dân thông minh đều biết trữ vàng ở trong nhà, không dễ gì bán ra ngoài.

Mấy giả thuyết trong tiểu thuyết nói một bao gạo to có thể đổi lấy một túi vàng, điều này không phải là không có khả năng, đề phòng gặp phải thằng ngốc.

Tóm lại ở chợ đen thì vàng vẫn được giao dịch, còn về phần mấy thỏi vàng này sau đó rơi vào tay ai, thì không phải là điều Lâm Ngọc Trúc có thể thăm dò được.

Vui vẻ dọn dẹp đống vàng thỏi trước mặt, không nhiều không ít vừa vặn 20 thỏi, Lâm Ngọc Trúc vừa xoa phía trước đầu mình, lúc này vẫn còn đau lâm râm, giống như bị viên gạch một kí ném vô đầu vậy.

Cũng may là cô đã né qua một bên...

Sau khi hí hửng rời khỏi không gian cô liền ngủ thiếp đi, giấc ngủ này vô cùng ngon lành, tràn đầy thoải mái, đợi sau khi cô tỉnh dậy thì nghe thấy phía trước dường như đang cãi nhau, cô liền vội vàng thức dậy đi xem náo nhiệt.

Lâm Ngọc Trúc đến có chút muộn, Triệu Hương Lan và hai chị em nhà họ Đồng đã cãi nhau được một hồi rồi.

Lúc này Triệu Hương Lan cũng không thèm quan tâm gìn giữ hình ảnh chị đại tri kỷ như thường ngày nữa, khí thế không nể mặt mũi ai nói: "Nơi thanh niên trí thức của chúng ta chính là quy định như vậy, đặt mua nội thất thì mọi người đều phải chung tiền với nhau, không tin thì các cô cứ đi hỏi mấy thanh niên tri thức cũ mà xem."

"Hừ, tôi không quan tâm quy định lúc trước là gì, dù sao tôi cũng không nghe, mấy cái đồ vứt đi này cô không thèm hỏi ý kiến đã tự tiện đi mua, vậy thì dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận chứ, dù sao tôi cũng sẽ không chi tiền này."

Nói xong liền chê bai đá vào một cái ghế bị thiếu mất một chân, rồi lại nói: "Đúng là nông cạn, lấy một đống đồ vứt đi như vậy mà còn xem như bảo bối."

Triệu Hương Lan bị cô ta nói cho bẽ mặt, ngày thường, hết lần này đến lần khác bị Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc công kích, lúc này một câu nông cạn khiến cô ta trong chớp mắt bùng nổ ra.

Cô ta hét the thé lên: "Cô cao quý, cô từ nông thôn ra làm thanh niên tri thức? Còn không phải vì đàn ông mà đến sao, ngàn vạn xa xôi đến đây chỉ là vì muốn leo lên cái cột, phì, không biết xấu hổ, ngày ngày còn ra vẻ nhà có điều kiện, điều kiện tốt thì các cô cứ bám lấy đàn ông không buông, điều kiện tốt mà có một cái ghế gãy cũng tính toán, Hà Viễn Phương mượn lương thực của mấy cô đã trả chưa? Ỷ có chút nhan sắc liền giả bộ hồ đồ, làm điệu làm bộ, cứ tưởng người khác là đồ ngốc sao, tôi thấy rõ ràng trong nhà không có gì để ăn, má bị đánh cho sưng lên còn giả bộ nói là béo mập."

Bối cảnh gia thế của Lý Hướng Bắc và Vương Dương cũng xem như là có tiếng tăm, mọi người ít nhiều đều biết một hai.

Lời vừa nói xong, hai chị em nhà họ Đồng lập tức chạy loạn xạ, lời nói của Triệu Hương Lan như con dao đâm vào tim họ, chẳng khác trong chớp mắt vén bức màn che lên, khiến chị em nhà họ Đồng thẹn quá hóa giận.

Đồng Mật Mật không nói đến câu thứ hai liền nhặt chiếc ghế gãy dưới chân ném qua.

Triệu Hương Lan né qua một bên, cô ta cũng không kém cạnh, cầm chiếc xẻng trên tay bổ nhào qua đòi đánh.

Đồng Điềm Điềm liền vội vàng giữ chặt tay cô ta lại, khống chế cả người cô ta, Đồng Mật Mật thừa dịp liền đá một cái vào đầu gối của Triệu Hương Lan, cả người cô ta trong chớp mắt liền té quỳ xuống đất, bịch một cái, nghe thấy có vẻ rất đau.

Đồng Điềm Điềm không chút do dự thuận thế vòng chặt hai tay cô ta ra phía sau, khống chế cả người cô ta, khiến cô ta không thể nhúc nhích được.

Ánh mắt Đồng Mật Mật tàn nhẫn, cô ta mím chặt môi, thuận tay cầm chiếc ghế gãy lên đập xuống.

Lúc này Đồng Điềm Điềm mới lý trí được mấy phần, sợ làm chết người, liền thả tay ra, nhưng Triệu Hương Lan đã không còn cơ hội để phản ứng nữa rồi, bị đập vào đầu một cái, mảnh gỗ văng tung tóe, trong nháy mắt máu chảy ra ròng ròng.

Tất cả xảy ra chưa quá một phút.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.

Hai chị em này cũng không phải dạng hung ác bình thường, chẳng trách ở nông thôn không ngừng sinh con nít, anh chị em đông thì lúc bắt nạt người khác đều phải suy nghĩ.

Vương Tiểu Mai nắm chặt tay Lâm Ngọc Trúc, hốt hoảng nói: "Chúng ta sau này phải luôn ở bên nhau, như thế này quá đáng sợ rồi."

Lúc này Vương Dương và mấy anh trai thanh niên tri thức đều hốt hoảng lo sợ, sau khi phản ứng lại liền nhao nhao tới tách bọn họ ra, không biết từ lúc nào trong sân đã có mấy người thôn dân tới, chớp mắt đều rối tung lên hết.

Triệu Hương Lan bị sứt đầu mẻ trán máu chảy ào ào, sắc mặt nhanh chóng trở nên nhợt nhạt, thím Trần không xem náo nhiệt nữa, liền nói với Tống Chí Cao người nhỏ tuổi nhất: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi vào nhà bếp lấy ít tro lên đắp cho cô ta, chảy máu nhiều như vậy, chảy máu đến chết mất."
Bình Luận (0)
Comment