Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132 - Hình Tượng Gần Sụp Đổ Sao? 1

Chương 132 - Hình tượng gần sụp đổ sao? 1
Thấy Triệu Hương Lan ngất đi, trưởng thôn vội bảo thím Trần ấn huyệt nhân trung cho cô ta, thấy người dần tỉnh lại, trưởng thôn mới thở phào nhẹ nhõm, sốt ruột hỏi: “Vậy mấy đứa bàn bạc lên thị trấn xem bệnh thế nào?”

Chị em nhà họ Đổng rơi vào thế khó, Đổng Mật Mật nhìn chằm chằm Trương Diễm Thu một lát rồi chợt nói: “Trưởng thôn, nhìn chị Trương kìa, không phải chỉ cần cầm máu vết cắt của chị ấy là xong sao? Vết thương của chị Triệu đã ngừng chảy máu, có lẽ không cần phải đến thị trấn khám bệnh nữa.”

Triệu Hương Lan không chịu thua, cô ta yếu ớt nói bằng giọng điệu căm hận: “Đấy là cô ta tự cắt, còn tôi bị hai cô đánh nên mới bị thương, giống nhau lắm à?”

Đổng Mật Mật bĩu môi, dứt khoát dùng giọng điệu ngang ngược nói: “Nếu chị muốn đi bệnh viện thì chúng ta đi, chị làm thế nào thì làm, hai chị em chúng tôi theo chị đến cùng là được.”

Lúc này Triệu Hương Lan đang đầu váng mắt hoa, sao cô ta có sức lực đến thị trấn cơ chứ? Tất nhiên là không thể, vậy nên cô ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn trưởng thôn.

Trưởng thôn nhăn mặt già, cố gắng điềm đạm nói: “Cháu muốn đến bệnh viện hay không? Muốn thì để hai đứa đỡ cháu đi, không thì bảo hai đứa đấy mua con gà hầm canh bồi bổ thân thể cho cháu.”

Triệu Hương Lan nghĩ cô ta đã thành ra thế này rồi, sao hai người kia không đền một chút?

Cô ta không nói lời nào mà chỉ bắt đầu khóc.

“Đứa nhỏ này, cháu cứ khóc liên tục vậy là có ý gì? Muốn nói gì thì cứ nói!”

“Cháu không biết đầu cháu có bị đập hỏng hay không. Lỡ như bị bệnh đau đầu thì làm sao đây ạ?” Triệu Hương Lan uể oải nói, còn sờ đầu.

Trưởng thôn vừa nghe thì nói: “Vậy hai đứa mang nó đến bệnh viện khám đi, để xem bác sĩ ở thị trấn nói thế nào.”

Triệu Hưng Lan: …

Vẻ mặt của hai chị em nhà họ Đổng cứng đờ, bọn họ gật đầu một cách đầy miễn cưỡng.

Coi như Lâm Ngọc Trúc hiểu rồi. Cụ trưởng thôn này trái răn dạy hai câu, bên phải cũng dạy bảo hai câu, thật ra ông ta chưa giúp bên nào cả mà chỉ đang ba phải.

Đây không phải điệu bộ lúc ông ta làm chủ thay người của thôn mình. Lúc ấy tuông ta không nói nhiều lời sấm rền gió cuốn, nhưng chắc chắn sẽ không ba phải như vậy.

Hai chị em nhà họ Đổng nâng Triệu Hương Lan dậy, Triệu Hương Lan cảm thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng, đầu choáng váng. Cô ta nói: “Trưởng thôn, không được, cháu đi không nổi, tạm thời không đến bệnh viện.”

“Lúc này chị không đến bệnh viện, sau này có khám ra bệnh gì thì bọn tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé.” Đổng Điềm Điềm lạnh lùng nói.

Trưởng thôn: … Ông ta đã nhìn ra Triệu Hương Lan không muốn đến bệnh viện, ông ta suy nghĩ một chút rồi hiểu đây là cô ta đang đòi tiền.

Sao tâm tư của mấy đứa ở thành phố lại phức tạp đến vậy? Muốn được đền bù thì cứ nói, cứ thích để người khác phải mở miệng thay!

“Cháu cứ nói cháu muốn được đền bù cái gì đi!” Trưởng thôn hơi mất kiên nhẫn, ngày mai ông ta còn có một đống việc phải làm, ai lại không muốn nghỉ ngơi khi có thời gian rảnh.

Khuôn mặt của Triệu Hương Lan cứng đờ, cô ta ấm ức nói: “Dù sao cũng không thể để cháu ăn đánh uổng phí như vậy được.”

Sắc mặt của chị em nhà họ Đổng tối sầm lại, hai người buông tay cô ta ra, Triệu Hương Lan suýt ngã trên đất, cũng may sau đó cô ta đã đứng vững.

Trưởng thôn thấy cô ta cũng đáng thương, ông ta nói với chị em nhà họ Đổng: “Hai chị em đến nó năm đồng với một con gà mái già, hai đứa có chịu kết quả này không?”

Đổng Mật Mật hừ lạnh: “Chúng cháu chịu, lần tới xin chị Triệu nói năng cẩn thận chút, đừng để kiếm thêm năm đồng nữa!” Chút tiền ấy, cô ta trả được.

Trưởng thôn suýt thì không kìm nổi, đây là có ý gì? Sau này còn đánh? Có phải hai cô gái nhỏ trong thành phố này quá độc ác rồi không?

Vương Tiểu Mai lại nắm chặt tay Lâm Ngọc Trúc. Cô ta cảm thấy nếu trước đây không dọn ra, có lẽ người bị đánh vỡ đầu trước tiên là cô ta, chỉ mới nghĩ vậy mà cô ta đã toát mồ hôi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment