Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133 - Hình Tượng Gần Sụp Đổ Sao? 2

Chương 133 - Hình tượng gần sụp đổ sao? 2
Lâm Ngọc Trúc nghi ngờ nhìn chằm chằm hai chị em nhà họ Đổng trong sân, dường như cô đã được thứ gì đó dẫn dắt.

Cứ như vậy, chuyện này cứ trôi qua một cách mơ hồ như thế.

Hai chị em nhà họ Đổng mua con gà mái già không thể đẻ trứng, còn sống. Bọn họ ném trên sàn phòng bếp, ý bảo muốn ăn thì tự giết đi, tự làm, hai người đã cấp gà rồi.

Triệu Hương Lan bị thái độ của hai người chọc tức, suýt nữa lại ngất xỉu.

Cuối cùng, Trương Diễm Thu giết gà hầm canh cho cô ta, nhân tiện ăn ké chút canh gà. Hai chị em nhà họ Đổng ở bên cạnh nhìn bằng ánh mắt chế nhạo.

Rõ ràng canh gà rất thơm, nhưng khi hai người uống vào lại thấy nhạt nhẽo vô vị, hai người rất giống như đang uống thứ đồ mà người khác bố thí.

Lúc này, Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu vô cùng hận hai chị em nhà họ Đổng.

Thím Trần đã học được một chút từ bác sĩ, bà ta bảo con trai đưa thảo dược có tác dụng giảm nhiệt cho Triệu Hương Lan nấu nước uống.

Lại không có ai quan tâm đến vết thương của cô ta.

Đến tối, Lâm Ngọc Trúc hắt hơi một cái, dường như cô có cảm giác ai đó đang chửi thầm mình.

Đêm nay gió thổi mạnh, Sấu Hầu và anh Ngưu co ro, run bần bật trong căn phòng rách nát.

“Anh Ngưu, hay là em lén về nhà lấy quần áo ấm đến.”

“Đừng, chắc chắn đám người kia sẽ cử người ra đó trông chừng. Cậu cố chịu một chút, chỉ đêm nay thôi, ngày mai anh sẽ dẫn cậu đi tìm người, chỉ cần người đó chịu giúp thì chúng ta sẽ an toàn.” Nghĩ đến một đám đàn em của mình biến mất một cách kỳ lạ, anh ta không định cho đàn em duy nhất này hành động một mình.

“Anh, em nghe anh, cũng không biết thằng nhãi nào giấu túi của chúng ta, em rủa nó nhấc lên không được.”

Trả lời cậu ta là tiếng gió thu thổi vù vù.

Một lát sau, Sấu Hầu lại hỏi: “Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Không có đồ vật thì người nọ có giúp chúng ta không?”

“Cậu yên tâm, sao anh có thể cố gắng ở một chỗ được, ngày mai chúng ta tìm cách về chỗ bà già của anh kia.”

“Được, đại ca, thân phận hiện tại của người kia là thanh niên trí thức được chuyển xuống nông thôn phải không?”

“Anh nghe nói là vậy.”

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu từ cửa sổ vào. Lý Bàn Tử mặc quần áo rồi kéo rèm cửa ra, ngồi quỳ ở trên giường với vẻ mặt thành kính, anh ta lẩm bẩm: “Chắc chắn mình sẽ gầy, chắc chắn mình sẽ gầy, chắc chắn mình sẽ gầy.” Ánh mắt của anh ta vừa kiên định vừa chân thành.

Thẩm Bác Quận ngơ ngác nhìn Lý Bàn Tử, đầu óc của anh ta vẫn ổn chứ?

Cũng chỉ có một buổi tối, chuyện ở thanh niên trí thức được lan rộng ra nhanh chóng.

Nhờ phước của hai chị em nhà họ Đổng, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai thành công thoát khỏi tuyến hai, hai người trở thành “trùm tuổi trẻ” mới của điểm thanh niên trí thức.

Ngày hôm sau bắt đầu làm việc, mọi người bàn tán rất sôi nổi.

“Cái gì, bà nói Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc, hai đứa nó đều là đồ bỏ rồi, chỉ có đẹp chứ chẳng có tác dụng gì, kém xa hai chị em nhà họ Đổng.”

“Nghe nói lần trước Lý Hướng Bắc đánh người ghi điểm, cũng là bất đồng ý kiến thì lao vào đánh người.”

“Ôi chao, tôi thấy mặt mũi của người tính điểm bầm dập rồi.”

“Không biết là có chuyện gì xảy ra không.”

“Suỵt, để về tôi kể cho, không thể nói ở đây.”

“Bà nói xem, đây đều là thanh niên trí thức đến từ thủ đô, sao lại chỉ có Vương Dương là yếu ớt nhất. Đúng là người với người không giống nhau chút nào!”

“Này, tốt xấu gì ngay từ đầu chúng ta đã biết nó là đồ bỏ. Bà nhìn Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc xem, ban đầu thì lợi hại biết bao nhiêu, giờ cũng không được, nói không chừng sau này bị ức hiếp cho xem.”

Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và Vương Dương: …

Sau khi thu hoạch vụ thu, mọi người đều tập trung ở ruộng lúa mì để cho lương thực vào bao, còn những thím này thì thiếu điều nói xấu ở bên tai ba người.

Lâm Ngọc Trúc có chút hỏng mất, hình tượng mà cô cố gắng duy trì sắp sụp rồi sao?

Mà thứ sụp đổ trước tiên là thân thể của cô. Làm một buổi sáng, không tốt bằng lúc thu hoạch vụ thu, cô hơi nhớ cha mẹ, là cha mẹ ruột của cô.

Khi cô được vài tuổi, ấn tượng lớn nhất của cô về thời điểm ấy là lúc ăn cơm cô không nghiêm túc ăn, không ăn hết cơm trong bát, cha của cô dùng vẻ mặt thương xót dạy cô “Mẫn Nông”.

Lúc ấy cô ngây ngốc nên không hiểu được tâm trạng của ông ấy, bây giờ cô hiểu ra rồi, mỗi một hạt lương thực đều chứa đựng biết bao nhiêu khổ cực.

Nghĩ vậy, Lâm Ngọc Trúc có chút buồn. Cô xuyên qua đây, cũng không biết có ai tảo mộ cho cha mẹ thay cô hay không.
Bình Luận (0)
Comment