Chương 134 - Người và hàng đều phải là của anh ta 1
Mà ở một không gian song song khác, một người con gái có vẻ ngoài hơi nam tính, dáng người mảnh khảnh hình như đang tìm kiếm gì đó. Khi cô ấy dừng lại ở một mộ bia, sau khi nhìn ảnh chụp trên đó, cô ấy dừng bước rồi đặt bó hoa đang cầm lên mộ.
Cô ấy dịu dàng nói: “Bây giờ cháu mới đến thăm cô chú được, thật ngại quá!”
“Cháu không thể giữ công việc của con gái cô chú, cho nên cháu hơi bận.”
“… Dạo này cháu đang tìm việc, giờ cháu tìm được rồi, cô chú yên tâm, sau này cháu vẫn sẽ đến thăm cô chú giúp cô ấy.”
…
Ông cụ Lưu ở trạm phế phẩm đang ăn cơm trưa, sau đó nằm đung đưa nhàn nhã trên ghế bập bênh.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ với khuôn mặt dữ tợn đi đến, lễ phép nói với ông cụ: “Ông cụ, trước đây mẹ của cháu có bán đồ dùng trong nhà bị hỏng cho nơi này, có cái bàn sửa một chút là dùng được, cháu muốn mua lại.”
Ông cụ Lưu mở mắt ra rồi nhắm lại, lười phản ứng mà chỉ phất tay để anh ta tự vào trong tìm.
Lúc này anh Ngưu mới vào sân chuyên đặt vật dụng trong nhà bị hỏng để tìm kiếm.
Đám người đến bên đống đồ dùng trong nhà rồi, nhưng không thấy cái bàn quen thuộc kia đâu, anh Ngưu nhất thời luống cuống, tùy tiện tìm cũng không tìm được cái bàn hỏng mà mình cần.
Sấu Hầu canh giữ ở bên ngoài nhịn không được mà tiến vào, thấy mặt của đại ca tái mét, cậu ta thầm cảm thấy không ổn: “Đại ca, có tìm được chưa?”
Anh Ngưu ngồi xổm im lặng một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy đi đến bên ông cụ, hơi lấy lòng hỏi: “Ông cụ, mấy ngày nay có người đến mua vật dụng trong nhà sao?”
Ông cụ hừ một tiếng rồi thản nhiên nói: “Dạo này trạm phế phẩm của tôi rất đông đúc, có không ít người đến, tôi đã lớn tuổi nên không nhớ rõ ai mua ghế hỏng bàn hỏng đi.”
Sấu Hầu cảm thấy ông cụ có thái độ qua loa, cậu ta ngang ngược định tiến lên mắng vài câu lại bị anh Ngưu cản lại.
Sấu Hầu hơi khó hiểu, nhưng thấy sắc mặt của đại ca không tốt nên thành thật đứng ở một bên.
Anh Ngưu lấy một tờ nhân dân tệ ra khỏi túi, đưa cho ông cụ rồi hỏi một cách nhã nhặn: “Ông cụ, ông có biết là ai mua hay không?”
“À, là một nữ thanh niên trí thức, tôi biết nam thanh niên trí thức bên cạnh nó ở thôn nào.” Ông cụ nhận tiền rồi lại nằm đung đưa trên ghế bập bênh.
Anh Ngưu yên lặng một lúc, rồi lại lấy một tờ nhân dân tệ ra, hỏi: “Ông cụ, có tiện nói ra không?”
Ông cụ cầm lấy tờ tiền, nhìn trái liếc phải rồi nói: “Thôn Thiện Thủy, cô gái có vẻ ngoài bình thường, không ốm cũng không mập, buộc hai bím tóc lớn, hình như là họ Triệu. Tôi chỉ biết như vậy thôi.”
“Cảm ơn ông.” Anh Ngưu nói rồi xoay người đi.
Sấu Hầu đi theo sau anh ta hỏi: “Đại ca, sao anh lại lễ phép với ông cụ kia như vậy?”
“Suỵt, Tô Đại Hạo nói ông ta không đơn giản, đừng động vào ông ta.”
“Anh, nếu không có cái bàn kia, vậy có phải chúng ta cũng chỉ có thể chạy trốn hay không?” Sấu Hầu lo lắng hỏi.
Anh Ngưu hơi híp mắt lại, lạnh giọng nói: “Thỏ khôn còn có ba hang, yên tâm đi, cậu đừng nói lời xui xẻo!”
“Đại ca, có cần tìm cái tiếp theo…”
Anh Ngưu không đợi Sấu Hầu dứt lời thì đã lắc đầu: “Cái bàn cũ kia trốn được nhiều nhất.”
Sấu Hầu không nói gì, cậu ta nhìn trái rồi nhìn phải, khẽ nói: “Cũng không biết chúng ta có bị bọn họ phát hiện hay không.”
“Hiện tại chúng ta đến thôn Thiện Thủy ngay.”
Mấy người Trương Đại Hữu trốn trong con hẻm lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc rất hâm mộ nữ chính Lý Hướng Vãn, điểm công vừa cố định vừa nhẹ nhàng, còn cô thì vừa làm việc vừa nghĩ cũng không biết trường tiểu học này được xây ở đâu trong thôn.
Mạng lưới quan hệ, đúng là cô quá thiếu mối quan hệ!