Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 135 - Chương 135 - Người Và Hàng Đều Phải Là Của Anh Ta 2

Chương 135 - Người và hàng đều phải là của anh ta 2
Lý Hướng Vãn cho lợn ăn rồi trở về điểm thanh niên trí thức, hiện tại nơi này chỉ có một mình cô ấy. Cô ấy đi ngang qua sân sau, tùy tiện liếc nhìn đồ dùng nhà cửa cũ trong sân, sau đó ngạc nhiên hô lên một tiếng, cô đi đến gõ đáy bàn, đúng là có một cái hộc.

Cô ấy biết một chút về loại cơ quan nhỏ này, cha ruột của cô ấy từng say mê một khoảng thời gian, cô ấy cũng được tiêm nhiễm.

Lý Hướng Vãn vừa mở hộc ra thì lập tức cười, cô ấy phải cảm ơn Triệu Hương Lan rồi, chỉ thấy một đống vàng miếng nhỏ. Lý Hướng Vãn nhanh chóng thu chúng vào không gian, khôi phục hộc bàn như lúc ban đầu rồi mới đứng dậy rời đi.

Chỉ có thể nói số mệnh đều do ý trời, nếu Lâm Ngọc Trúc không làm xáo trộn, ngày đó Triệu Hương Lan mua báo cũ thật thì cái bàn này sẽ được tiếp tục dính bụi ở trạm phế phẩm, cuối cùng vẫn bị Lý Hướng Vãn phát hiện.

Nhà bà ngoại của anh Ngưu cách thôn Thiện Thủy không xa. Trước đây, khi xuống nông thôn, mấy đứa trẻ khá lớn sẽ đến núi của thôn Thiện Thủy hái quả dại ăn, cho nên anh ta vô cùng quen thuộc với địa hình thôn Thiện Thủy.

Anh ta dẫn Sấu Hầu vào thôn, nhìn thấy trẻ con thì lập tức gọi một đứa lại hỏi điểm thanh niên trí thức ở đâu. Đứa nhỏ thấy vẻ ngoài của anh ta hung dữ, vừa khóc vừa nói vị trí của điểm thanh niên trí thức. Hai người không hề dây dưa mà nhanh chóng đến điểm thanh niên trí thức.

Hiện tại người lớn trong nhà đều đang làm việc ở ruộng lúa mì, mấy đứa nhỏ thấy người xấu đến thôn thì vội vàng chạy đến ruộng lúa mì mách cho bọn họ.

Còn anh Ngưu và anh Hầu thì nhanh chóng chạy đến điểm thanh niên trí thức. Bọn họ vừa vào sân sau thì nhìn thấy một cặp vật dụng nhà cửa hỏng, trong đó cái bàn thiếu chân rất bắt mắt. Anh Ngưu kích động tiến lên mở hộc bàn ở dưới đáy bàn, duỗi tay vào đào rồi sờ mấy cái nhưng lại không thấy gì, anh ta không tin nên tiếp tục sờ nhưng vẫn trống không, sắc mặt của anh ta dần đen, bực mình nghĩ là ai đã lấy vàng của anh ta.

Sấu Hầu sững sờ, cậu ta định hỏi có phải đại ca lại mất vàng hay không, nhưng thấy khuôn mặt đen như đáy nồi kia, cậu ta lại không dám hỏi.

Sấu Hầu muốn đến nhà vệ sinh, yếu ớt nói với anh Ngưu: “Anh, em muốn đi vệ sinh.”

“Đi đi!” Anh Ngưu lăn lộn ngoài xã hội, có sóng to gió lớn nào chưa trải qua? Anh ta thở dài một hơi, không sao, anh ta còn có một vài thỏi vàng được giấu ở trong núi, lát nữa anh ta qua lấy.

Sấu Hầu đứng dậy rồi vội vàng chạy ra sân sau, cậu ta vừa đi qua thì thấy Lý Hướng Vãn đang ngồi giặt quần áo ở cửa, cậu ta trợn tròn mắt, thầm nghĩ hay đấy, hóa ra con đàn bà này ở đây.

Cậu ta gân cổ lên gào: “Đại ca, người đàn bà chúng ta muốn tìm ở nơi này.”

Anh Ngưu vừa nghe thì lập tức chạy đến, đến khi thấy rõ vẻ ngoài của Lý Hướng Vãn, anh ta liền bị hớp hồn. Anh Ngưu thầm kích động, anh ta phải có được người phụ nữ này, anh ta muốn người cũng là của mình mà nguồn cung cấp lương thực kia cũng là của mình. Anh ta dùng ánh mắt vừa tham lam vừa nham hiểm nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn.

Tất nhiên là Lý Hướng Vãn biết Sấu Hầu, cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy cậu ta ở điểm thanh niên trí thức. Cô ấy thấy cậu ta có đồng lõa thì thầm hoảng sợ trong chốc lát rồi cố gắng bình tĩnh lại, nhanh chóng nghĩ cách đối phó.

Khi Sấu Hầu sắp nhào đến, Lý Hướng Vãn giơ chân định đá vào đũng quần của đối phương, đàn ông không thể bị đá chỗ đó nên phản ứng đầu tiên của Sấu Hầu là nhanh chóng né.

Cậu ta vừa lơ là, Lý Hướng Vãn liền cầm bình xịt cay xịt qua.

Sấu Hầu bị phun đầy mặt, cậu ta liền cảm thấy không khỏe nên hét thảm một tiếng, hai mắt lập tức không còn nhìn thấy gì.

Lý Hướng Vãn chạy khỏi cậu ta, cô cầm ván giặt đồ rồi lập tức đi về phía anh Ngưu để đập anh ta.
Bình Luận (0)
Comment