Chương 136 - Hình như cốt truyện lại hơi lệch khỏi quỹ đạo 1
Anh Ngưu nhìn Lý Hướng Vãn bằng ánh mắt điên cuồng và gương mặt hung ác nham hiểm. Anh ta thích người con gái tuyệt diệu như vậy, giống như một con rắn độc đang lè lưỡi, luôn luôn chờ sai bảo để tiến lên cắn đôi phương, gắt gao không buông.
Lý Hướng Vãn cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn, tiến lên trước với vẻ mặt bình tĩnh, cô ấy cầm ván giặt đồ đập anh Ngưu một cách dứt khoát.
Anh Ngưu không thèm để ý mà chỉ duỗi tay đỡ, anh ta cảm thấy buồn cười, một người con gái thì có bao nhiêu sức lực để làm anh ta đau đến nỗi lập tức quỳ xuống kêu cơ chứ?
Khi anh ta đang đắc ý, thì đũng quần của anh ta bị đánh, cơn đau chạy lên đại não. Hóa ra cô ấy đang đánh lạc hướng anh ta. Cảm giác đau đớn này làm gân xanh trên trán anh ta nổi lên, mồ hôi lạnh ứa ra liên tục.
Cô ấy đá xong liền đi. Anh Ngưu nhịn đau định tiến lên bắt lấy đối phương, nhưng chưa kịp động vào thì cô ấy đã xoay người, giơ tay lên xịt thứ gì đó vào mặt anh ta.
Anh Ngưu không biết mình đã trải qua chuyện gì.
Anh ta không muốn chịu cảm giác vừa chua xót vừa sảng khoái này lần hai.
Thấy anh Ngưu đau khổ giãy giụa, Lý Hướng Vãn đã không còn bận tâm đến điều gì khác, cô ấy lại lấy ván giặt đồ đập mạnh về phía anh ta rồi xoay người chạy đi. Giờ đây trái tim của cô ấy đập như trống vỗ, cô ấy biết lúc này mình không nên mềm yếu, chỉ cần kiên trì chạy đến bên cạnh người kia thì cô ấy sẽ an toàn.
Còn ở ruộng lúa mì, mấy đứa nhỏ khóc lóc nói người xấu đến thôn, bọn họ hung dữ hỏi điểm thanh niên trí thức ở đâu.
Sau khi nghe được, sắc mặt của Lý Hướng Bắc biến đổi, anh ta lao ra ngoài như một cây kiếm bay.
Người trong thôn vừa thấy có kịch hay, bọn họ cũng không quan tâm đại đội trưởng có ở đây hay không mà chạy hết, còn nói: “Đi, chúng ta đi bắt người xấu, không thể để người ngoài bắt nạt người trong thôn chúng ta được.”
Đại đội trưởng và trưởng thôn: …
Lúc Lý Hướng Vãn chạy đến sân trước, Lý Hướng Bắc cũng đã vọt vào như báo sắn. Thấy Lý Hướng Bắc xuất hiện như thần trước mặt mình, cô ấy lập tức khóc, bức tường thành trong lòng tan vỡ trong nháy mắt.
Lý Hướng Bắc tiến lên đỡ Lý Hướng Vãn suýt nữa thì ngã quỵ trên mặt đất, anh ta cảm thấy đau lòng, nghẹn ngào hỏi: “Em không sao chứ?”
Ngay khi Lý Hướng Vãn lắc đầu, anh Ngưu và Sấu Hầu lại đuổi theo.
Lý Hướng Bắc nhìn hai người bằng vẻ mặt dữ tợn, thiếu điều muốn xé nát hai người trước mắt. Vì xuất thân từ quân ngũ, anh ta xông lên trước mà không hề do dự.
Sấu Hầu và anh Ngưu chịu không quá mười phút thì thua, bọn họ nằm rạp trên mặt đất, không muốn sống nữa.
Lúc này, nhóm thanh niên trí thức và các thôn dân mới chạy đến. Thấy tình hình trong sân, bọn họ hơi thất vọng, sao mới đó mà đã xong hết rồi?
May mắn thay bọn họ bắt kịp đoạn cuối.
Mọi người cùng vọt vào sân nhỏ bắt hai người, không cho kẻ xấu có cơ hội chạy thoát.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy trước đây cô suy nghĩ hạn hẹp, cô nhận sai. Sao lúc trước cô có thể cảm thấy nam chính dư thừa? Cảnh tượng này mang đến cảm giác quá an toàn, đúng là không tồi!
Còn bốn gã đàn ông đang nấp trong góc thì nhìn tình hình nơi xa, bọn họ không hiểu gì cả, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
“Đại ca, nhiệm vụ thất bại sao?” Vương Đại Trụ không dám tin hỏi.
“Đi, trở về trả lại tiền.” Trương Đại Hữu quyết đoán nói. Anh ta thầm nghĩ sao nhiệm vụ lần này lại phức tạp như vậy, bọn họ chỉ định tìm ra kẻ thần bí ở chợ đen mà thôi.
Không rõ anh Ngưu không tìm kiếm người kia để giúp mà chạy lung tung làm gì, dạo tới dạo lui rồi chạy đến chỗ này?
Đến khi trưởng thôn chạy đến, thấy anh Ngưu và Sấu Hầu đã bị trói kín mít, ông ta hỏi Lý Hướng Bắc: “Cậu định xử lý như thế nào?”
“Giao cho công an ạ.”
Trưởng thôn gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, may thay người xấu không thuộc thôn của bọn họ.
Người xấu bị thôn bọn họ bắt được, đưa đến thị trấn nói còn có thể được khen ngợi, thôn Thiện Thủy lập công không chừng sẽ được xếp loại tiên tiến.