Chương 137 - Hình như cốt truyện lại hơi lệch khỏi quỹ đạo 2
Trưởng thôn nhất thời để ý đến chuyện này. Ông ta gọi sáu người đàn ông cường tráng giữ Sấu Hấu và anh Ngưu. Lý Hướng Vãn là người bị hại nên cũng phải đi đến thị trấn, Lý Hướng Bắc có tham gia nên cũng đi theo.
Vương Tiểu Mai nhìn bóng dáng của hai người, hâm mộ nói: “Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn xứng đôi thật đấy!”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, con gái ruột và con rể của tác giả có thể không xứng đôi sao.
Nghe Vương Tiểu Mai nói, sắc mặt của Trương Diễm Thu nháy mắt tối sầm lại.
Chị em nhà họ Đổng: … Lý Hướng Vãn này có thể chạy thoát khỏi hai kẻ ác, xem ra cô ta không hề đơn giản.
Triệu Hương Lan ôm cái đầu choáng váng rồi té xỉu ngay lập tức.
Lúc này Chu Nam và Tống Chí Cao mới về tới.
Tống Chí Cao thấy mọi người đều tan cuộc quay lại ruộng lúa mì, cậu ta đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, hỏi: “Chị, xong rồi sao?”
Lâm Ngọc Trúc nhún vai, cô cũng chỉ được xem phần cuối, tiếc nuối nói; “Chứ sao nữa.”
Tống Chí Cao lầm bầm: “Vậy thà rằng mình không trở về.”
Sau một lúc Lâm Ngọc Trúc mới phản ứng kịp. Sấu Hầu và anh Ngưu của cậu ta thuộc bang phái nhỏ trong chợ đen của tiểu thuyết. Trong sách viết bọn họ thua nam chính của nữ chính ở thị trấn, sao hai người này còn cố tình chạy đến đâm đầu vào chỗ chết vậy?
Chậc, chậc, chậc, cô nghĩ mãi cũng không ra, hình như cốt truyện lại hơi lệch khỏi quỹ đạo.
Mà Lâm Ngọc Trúc không biết rằng nếu cô không lấy cái bao bị đập xuống ngày hôm đó, Sấu Hầu và anh Ngưu vẫn đợi ở trong phòng nhỏ đổ nát một đêm.
Hôm sau, hai người không về nhà mẹ của anh Ngưu để tìm thỏi vàng giấu dưới bàn, mà là chuẩn bị đi tìm kẻ thần bí mà anh Ngưu nhắc đến. Trên đường đi, hai người gặp Lý Hướng Vãn đang đi đến thị trấn nên chợt nảy sinh ý xấu, sau đó bị Lý Hướng Bắc đang đi theo sau cô ấy đánh đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng thì bị đưa đến cục cảnh sát như cũ.
Còn đồ vật trong ba lô cũng bị Lý Hướng Vãn lặng lẽ tráo, biến thành một đống đá vụn.
Đợi Lý Hướng Vãn ghi chép xong xuôi, xem như các cô đã xong việc, có thể về trước.
Mọi người bận nửa ngày, lúc này bụng trống không. Vì để cảm ơn vài thôn dân đã giúp đỡ, Lý Hướng Vãn mời bọn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn bát mì rồi về thôn.
Vài thôn dân hơi ngượng ngùng, nhưng dưới sự thuyết phục của Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc, bọn họ cũng quyết định đi đến tiệm cơm Quốc Doanh.
Khi mì sợi được mang lên bàn, bọn họ vội vàng ăn thì Thẩm Bác Quận đi đến vỗ Lý Hướng Bắc: “Đồng chí là Lý Hướng Bắc, người của thôn Thiện Thủy phải không?”
Lý Hướng Bắc thấy Thẩm Bác Quận thì ngây người, sau đó phản ứng lại, anh ta giả vờ gật đầu với vẻ mặt nghi ngờ: “Là tôi.”
“Anh có một phong thư, xin đi lấy với tôi.”
Lý Hướng Vãn nhìn bóng lưng của hai người, cô ấy tỏ vẻ ngờ vực.
Đến khi hai người đi ra, Lý Hướng Bắc hỏi: “Sao rồi anh?”
“Sấu Hầu kia khai Lý Hướng Vãn bán lương thực ở chợ đen, nói là vào thôn để bắt cô ta hỏi nguồn cung. Cô ta… là người yêu của cậu?”
Lý Hướng Bắc biết Lý Hướng Vãn thường xuyên đi chợ đen, anh ta cũng phát hiện cô ấy có bí mật. Anh ta rũ mi mắt xuống, im lặng một lát rồi nói: “Em sẽ tìm người trong nhà giải quyết.”
Thẩm Bác Quận gật đầu, mục tiêu của bọn họ không phải số lương thực này mà là thứ khác, thế nên hôm nay anh mới có thể đến đây nhắc nhở Lý Hướng Bắc.
Hai người bàn việc xong liền tách ra. Lý Bàn Tử đến bên cạnh Thẩm Bác Quận, nói: “Anh, manh mối lại bị cắt đứt.”
“Cấp trên bảo đưa bọn họ đến nông trường lao động, sau đó để cho bọn họ chạy thoát, để xem hai người đó có liên lạc kẻ thần bí kia không.”
Lý Bàn Tử gật đầu đồng ý. Anh ta nhìn Lý Hướng Vãn đang ăn cơm, nói: “Cô gái này còn đẹp hơn thanh niên trí thức Lâm.”
Thẩm Bác Quận ngạc nhiên, anh nhìn Lý Bàn Tử, nghiêm túc nói: “Người đàn ông bên cạnh cô ta không dễ chọc, tốt nhất là cậu đừng nhung nhớ gì cả.”
Chẳng qua Bàn Tử chỉ thuận miệng nói thôi, anh ta nhún vai chứ không nói gì.
Thẩm Bác Quận thì nhíu mày thật chặt, bây giờ anh chỉ nghĩ làm thế nào để vượt qua nhiệm vụ lần này.