Chương 138 - Có người nói đùa 1
Thôn chỉ có một chiếc xe bò, không thể chỉ vận chuyển lương thực nhờ một chiếc.
Hiện tại bên kho lương thực kia rất rộn ràng, bọn họ phải thu thập toàn bộ lương thực của đội sản xuất trong vòng ba ngày.
Xe bò kéo chưa được một phần nhỏ lương thực, các thôn dân đều sôi nổi lấy xe đẩy hai bánh bằng gỗ tự chế ra để chở lương thực.
Lâm Ngọc Trúc và Tống Chí Cao được cấp cho một chiếc, hai người chất năm bao tải lương thực, xe đã không còn có thể nhét được nữa.
Năm bao lương thực không hề nhẹ, nặng khoảng bảy tám trăm cân.
Muốn xe chạy thì phải có một người kéo ở đằng trước, một người đẩy ở phía sau.
Đồng chí Tiểu Tống là một đứa trẻ rất có triển vọng, cậu ta chất lương thực xong thì vỗ ngực nói: “Chị, để em kéo còn chị thì đẩy.”
Lâm Ngọc Trúc vừa cười vừa gật đầu. Cậu ta định kéo với cơ thể nhỏ bé này? Thôi thì tạm thời tin cậu ta vậy.
Đội ngũ vận chuyển lương thực đã xếp thành hàng, Lâm Ngọc Trúc bảo Tống Chí Cao kéo xe chạy đến xếp hàng, càng đứng ở đằng sau thì càng phải chờ, dãi nắng dầm mưa, dạo này cô phơi nắng đến nỗi suýt tróc da.
Kem chống nắng và mỹ phẩm dưỡng da của hệ thống sắp không còn tác dụng.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ như thế này, những người trong thôn còn lại cũng nghĩ vậy.
Mọi người chất lương thực trên xe xong thì đều giành vị trí đằng trước.
Đến khi Lâm Ngọc Trúc đi qua thì đúng lúc thím Vương và chồng bà ta đẩy xe lại đây. Thím Vương thấy Lâm Ngọc Trúc thúc giục Tống Chỉ Cao nhanh lên, bà ta cất cao giọng nói: “Thanh niên trí thức Lâm đứng đằng trước được không đó? Nếu theo không kịp sẽ bị mắng đấy.”
Nếu người đứng đằng sau mà không theo kịp thì sẽ bị mắng, chỉ cần phía sau có người là bị mắng.
Cuối cùng Lâm Ngọc Trúc và Tống Chí Cao xếp hàng trước thím Vương. Sau khi dừng xe, Lâm Ngọc Trúc nhìn ruộng lúa mì.
Thím Vương còn buồn bực cô nhìn cái gì, thì thấy cô xem xong rồi hỏi bà ta: “Thím, Hoa Hoa nhà thím đâu?”
Thím Vương thầm căng thẳng, Hoa Hoa nhà bà ta được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu khổ. Bà ta lập tức ngó lơ Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nhìn thím Vương, cô phát hiện chỉ cần nhắc đến Vương Hoa Hoa thì thím Vương sẽ thành thật đầu hàng.
Lần này cũng như vậy, lần nào Lâm Ngọc Trúc dùng chiêu này cũng có tác dụng, cô muốn ngừng mà không được.
Cô thích đứa nhỏ này quá rồi!
Khi lương thực được chất lên xe và thôn dân xếp thành hàng xong thì cũng đã mất một khoảng thời gian, sau khi nhân viên tính điểm và kế toán chia lương thực để đăng kí trong danh sách xong, đại đội trưởng và trưởng thôn mới dẫn đội ngũ đi.
Đội ngũ vận chuyển lương thực thong thả đi trước, tốc độ của xe bò không nhanh lắm, ban đầu mọi người còn chưa cảm thấy mệt, nhưng lát sau thì lại khác.
Lâm Ngọc Trúc thì cảm thấy vẫn còn ổn, hình như dạo này sức lực của cô lớn hơn chút, có thể là bởi vì ăn nhiều cơm.
Cô cắt đứt suy nghĩ thì thấy đội ngũ phía trước ngừng lại, mọi người cùng nhìn qua, thì nhìn thấy đội ngũ vận chuyển lương thực của thôn khác ở nơi giao nhau của hai con đường.
Lúc này ai cũng muốn đi trước, vì vậy nhóm lãnh đạo hai thôn đang cãi nhau.
Dạo này cụ trưởng thôn có tiến bộ, nói không lại thì ra giữa đường ngồi xuống, hét lên: “Tới đi, mấy người kéo xe bò đi qua người tôi đi, cán qua thì mấy người cũng dễ đưa lương thực hơn.”
Đại đội trưởng khẽ lau mồ hôi trên đầu, thầm nghĩ ông ta không làm được việc này thật.
Các thôn dân lại cảm thấy trưởng thôn rất vất vả, vì để mọi người không bị phạt mà vứt luôn cả mặt mũi.
Lãnh đạo thôn đối diện đen mặt.
Cứ như vậy, đội ngũ lương thực của thôn Thiện Thủy đi trước, đội ngũ lại đi thong thả.
Lâm Ngọc Trúc dùng sức đẩy, Tống Chí Cao cố hết sức kéo, dây lưng trên vai càng lúc càng siết chặt vào người, bước đi càng lúc càng nặng nề, trạng thái có chút cật lực.
Lâm Ngọc Trúc thấy thím Vương định để chồng bà ta lại đây thế, cô cũng thừa dịp nói: “Hay là cậu đẩy đi, để tôi kéo một lát.”
Tống Chí Cao không kiên trì nổi nữa, cậu ta gật đầu nói: “Chị, em nghỉ vài phút rồi chúng ta lại đổi về.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đồng chí Tiểu Tống tốt ở điểm này, giống đàn ông, có trách nhiệm.