Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140 - Kế Hoạch Lớn 1

Chương 140 - Kế hoạch lớn 1
Lý Bàn Tử nghe bản thân gầy thì vô cùng vui vẻ, cũng không làm khó Lâm Ngọc Trúc, kiểm tra xong thì để cho cô đưa vào.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì rồi đẩy lương thực vào kho hàng với Tống Chí Cao, lúc này lương thực đã lấp được gần nửa kho hàng.

Đến khi hai người đẩy xe đến cửa, có một bác gái lạ kéo Vương Tiểu Mai vào một góc nói chuyện phiếm. Lâm Ngọc Trúc bảo Tống Chí Cao đẩy xe đi trước, lát nữa cô đuổi theo.

Đợi đến khi cô qua thì thấy bác gái lầm bầm, không biết đang nói gì. Bà ta thấy Lâm Ngọc Trúc đi đến thì sáng mắt, kéo Lâm Ngọc Trúc nói: “Ôi chao, bác cũng đang muốn nói với cháu.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu ngờ vực, tìm cô làm gì? Hai người có quen biết gì đâu?

Sắc mặt của Vương Tiểu Mai rất kỳ lạ, cô ta nói với bác gái: “Bác gái, chúng cháu đi chung, bác không cần lặp lại lần nữa, chúng cháu đi đây ạ.”

Nói xong, cô ta kéo Lâm Ngọc Trúc đi.

Bác gái còn lầm bầm ở đằng sau, đầu óc của Lâm Ngọc Trúc tràn ngập dấu chấm hỏi.

Khi hai người cách bác gái được một khoảng, Vương Tiểu Mai mới nói: “Bác gái kia đúng là, thấy tôi đi ra thì lập tức giữ chặt tôi để nói chuyện.”

“Bác ta nói gì đấy?”

“À, bác ta nói về anh Bàn Tử mà chúng ta gặp ở tiệm cơm Quốc Doanh, không phải hôm nay anh ta kiểm tra lương thực cho thôn chúng ta sao, tôi nói chuyện với anh ta vài câu. Bác gái này thấy vậy thì lập tức kéo tôi, nói tôi tránh xa Bàn Tử một chút, nói Bàn Tử không có lương tâm, không phải người tốt.”

Lâm Ngọc Trúc ngẩn ra, sao bà ta lại nói vậy, cô tò mò hỏi: “Vậy bác gái kia nói như thế nào?”

Vương Tiểu Mai đang sắp xếp lời nói, cô ta nghĩ một lát rồi nói ngắn gọn: “Bác gái nói mẹ anh ta khó sinh, cho nên sinh anh ta ra thì mất. Lúc ấy cha của anh ta không chấp nhận được nên không quan tâm đến anh ta, để anh ta trên giường đất làm anh ta khóc.”

“Sau đó bà góa cách vách không nhìn được, bà ấy ôm đứa trẻ về, nuôi nấng như con ruột.”

“Bác gái kia nói năm đó bà góa kia ôm đứa bé đến từng nhà để xin sữa, gương mặt rất thật thà. Bà góa kia không thể sinh, chồng lại mất, người của thị trấn nói mệnh của bà ta là cô độc, chê bà ta đen đủi, có vài nhà thấy bà ta đến cửa thì liền đuổi.”

Vương Tiểu Mai lắc đầu, cũng không biết mấy lời đồn này có thật hay không. Ở nông thôn nhiều năm như vậy, cô ta cũng biết không thể chỉ tin lời của một phía.

Vương Tiểu Mai còn nói thêm: “Sau đó bà góa không nỡ bỏ đứa trẻ nên dứt khoát gả cho cha của Bàn Tử. Một nhà ba người sống với nhau, cha của anh ta càng giống người ngoài, còn hai người vẫn luôn thân thiết như mẹ con. Cũng không biết vì sao, mà sau khi anh Bàn Tử tìm được việc làm, anh ta cãi nhau với mẹ kế, lòng mẹ kế của anh ta nguội lạnh nên đuổi anh ta ra ngoài. Ai cũng cảm thấy là anh Bàn Tử sai, làm người không tử tế, à không phải, bác gái kia sợ chúng ta nhìn lầm người nên nói xấu anh ta.”

Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, bắt đầu nghĩ đi nghĩ lại.

Vương Tiểu Mai hỏi: “Nghĩ gì đấy?”

“Lần trước đến thị trấn còn gặp anh ta nói mấy câu, anh ta nói là mẹ kế của anh ta không thích mình, đợi đến khi anh ta tìm được việc thì đuổi ra ngoài.”

“Ơ, con trai có thể tìm được việc mà còn đuổi ra khỏi nhà sao?”

“Đúng vậy, rõ ràng có thể nhổ lông rồi mà còn đuổi.” Lúc ấy Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy mẹ kế kia không khôn khéo, hiện tại thì cô hơi nghi ngờ.

“Chỉ có một nguyên nhân là sợ bị anh ta liên lụy.” Vương Tiểu Mai nghĩ rồi nói.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, cô thấy cũng không thể là phát hiện con trai buôn bán ở chợ đen nên sợ liên lụy, tức quá nên đuổi con mình được!

Nhưng vì sao Bàn Tử nói mẹ kế không thích anh ta? Rõ ràng ý của anh ta lúc đó là từ nhỏ không có ai thích, cũng không có ai quan tâm, Lâm Ngọc Trúc chắc chắn cô không hiểu sai lời của anh ta.

Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc sáng lên, cách nói này cũng có thể là đang bảo vệ mẹ kế của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment