Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141 - Kế Hoạch Lớn 2

Chương 141 - Kế hoạch lớn 2
Lâm Ngọc Trúc cả gan đoán, cô hỏi Vương Tiểu Mai: “Được rồi, chúng ta cùng giải quyết một ví dụ, cô có một người mẹ từ nhỏ yêu cô như tính mạng, nhưng cô thì làm công việc rất nguy hiểm, cô sẽ làm thế nào để bảo vệ người nhà?”

“Tất nhiên là dọn ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với bọn họ, càng nói xấu lẫn nhau càng tốt, ước gì để người khác cho rằng chúng tôi thành kẻ thù.”

Vương Tiểu Mai nói xong thì nghiêng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc, khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải anh ta là người bán hàng ở trạm lương thực sao, sao còn có thể gặp nguy hiểm?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Thôi bỏ đi, lại không có quan hệ gì với chúng ta, sau này tránh xa anh ta ra một chút là được.”

Cô nghĩ khi ở chợ đen, cô từng nghi ngờ người đưa thư và Bàn Tử là thám tử, hiện tại ý nghĩ này lại sâu hơn một chút.

Cô bắt đầu đề phòng hai người kia, nếu lại gặp nhau thì phải nói năng và làm việc cẩn thận chút.

Vương Tiểu Mai ngơ ngác ừ một tiếng, sau đó cô ta lại nghĩ Bàn Tử là người tốt hay người xấu thì có quan hệ gì với cô ta, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao thì cũng không gặp nhau được mấy lần.

Sau khi thu hoạch vụ thu xong, công xã lại ra lệnh mỗi thôn sắp xếp người đi sửa đường.

Trưởng thôn muốn đàn ông của thôn đều phải đi, trẻ em và phụ nữ thì tự nguyện.

Hôm sau, lúc tập hợp, Lâm Ngọc Trúc thấy ngoài các thím tài giỏi đi theo thì ở đây có chưa đến hai cô gái.

Vậy thì cô yên tâm rồi, cô xoay người định về điểm thanh niên trí thức.

Đúng lúc này Vương Tiểu Mai quay lại nhìn cô, thấy cô định đi thì đuổi theo hỏi: “Sao cô lại đi? Không làm việc sao?”

“Không làm.” Lâm Ngọc Trúc thản nhiên nói.

“Không sợ đại đội trưởng tìm đến à?”

“Nếu ông ta đến tìm tôi, tôi sẽ kéo toàn bộ con gái của thôn vào.”

Vương Tiểu Mai cảm thấy mới lạ, còn có thể làm như vậy?

“Vậy tôi cũng không đi, tôi đi về với cô, hì hì.” Vương Tiểu Mai cực kỳ vui vẻ nói.

“Không kiếm điểm công sao?”

“Không đi, tôi có kế hoạch lớn cần làm.” Vương Tiểu Mai thần bí nói.

Lâm Ngọc Trúc tò mò, hỏi: “Nào, chị Tiểu Mai, nói cho tôi biết kế hoạch được không?”

Vương Tiểu Mai bày ra dáng vẻ thần bí khó đoán, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi.

Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi lắc đầu, đuôi của cô ta sắp vểnh lên trời rồi.

Vương Tiểu Mai không nói thì Lâm Ngọc Trúc cũng không hỏi, cuối cùng Vương Tiểu Mai nhịn không được hỏi: “Cô không hỏi tôi sao?”

“Còn có kế hoạch lớn? Mỗi ngày đều ở trong thôn thì có kế hoạch lớn gì, không lẽ cô còn lén khai khẩn mảnh đất nào đấy?”

Vương Tiểu Mai lập tức trợn mắt.

Lâm Ngọc Trúc thấy biểu cảm của cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Không lẽ cô trộm khai khẩn mảnh đất nào thật?”

Vương Tiểu Mai bối rối, cô ta khẽ gật đầu, nói: “Cô đừng nói với ai nhé, tôi chỉ nói với cô thôi đó.”

Lâm Ngọc Trúc ngạc nhiên cảm thán, cô vỗ bả vai của Vương Tiểu Mai, thật lòng chịu phục, cô gái này đúng là khá lắm.

Vương Tiểu Mai đã nói bí mật của mình ra, cô ta lại lấy lòng Lâm Ngọc Trúc: “Tôi cũng không định ăn mảnh, cô có muốn ăn thức ăn do tôi trồng trên mảnh đất kia không?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu: “Cô giữ ăn đi, nếu tôi muốn ăn thì tôi sẽ mua của cô.”

“Cô biết tôi trồng thứ gì trên mảnh đất kia không?”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ cô đâu phải thần tiên, làm sao biết được cô ta trồng thứ gì: “Cô trồng cây gì đấy?”

Vương Tiểu Mai nói thầm với cô: “Cây củ cải đường.”

“Cô lấy hạt giống ở đâu ra?” Lúc này Lâm Ngọc Trúc ngạc nhiên thật.

Hạt giống ở thời này không dễ kiếm như ở đời sau, đều là do công xã phát cho các thôn, công xã cho hạt gì thì trồng hạt nấy.

“Ha hả.” Vương Tiểu Mai đắc ý cười ngây ngô.

Lâm Ngọc Trúc: …
Bình Luận (0)
Comment