Chương 142 - Ba phần 1
Cuối cùng Vương Tiểu Mai cũng không nói cô ta lấy loại hạt giống đó ở đâu, xem ra cô ta không đến mức ngu ngốc, còn biết giấu nghề.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất vui mừng, hy vọng Vương Tiểu Mai đừng quá ngu ngốc, cô tâm tính lương thiện sẽ không hại cô ta, nhưng những người khác thì chưa chắc.
Vì vậy, Lâm Ngọc Trúc tận tâm dặn dò cô ta: “Đừng nói với người khác chuyện này, cô cũng lớn tuổi rồi, cũng nên có mắt nhìn.”
Vương Tiểu Mai gật đầu thật mạnh một cái nói, “Tôi không nói cho người khác biết, tôi chỉ nói với cô.”
Lâm Ngọc Trúc không biết vì sao bản thân lại lọt vào mắt xanh của cô gái này.
“Cô lấy củ cải đường chuẩn bị nấu đường? Không đúng, lúc này cô còn chưa phân ra, đến lúc đó cô nấu thế nào?”
“Tôi có một căn nhà trên núi.” Vương Tiểu Mai thấp giọng nói.
Lâm Ngọc Trúc: . . .
Lâm Ngọc Trúc cố ý quan sát Vương Tiểu Mai từ đầu đến chân mấy lần, trong lòng tràn đầy bội phục, nhưng cô thật sự không nhìn ra được tiểu pháo hôi này giấu mình sâu như vậy.
Bạn thử đọc cuốn tiểu thuyết nào có nhân vật pháo hôi giàu có thế này chưa.
Cô dám khẳng định cô chưa bao giờ thấy một tiểu pháo hôi nào lại có năng lực lớn như vậy.
Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn càng thêm đắc ý, bước chân cũng có chút lâng lâng, đắc ý nói, “Có thời gian tôi dẫn cô đi xem.”
“Đừng mà, đi, bây giờ chúng ta đi xem luôn.”
“Vậy cô hứa giúp tôi cùng thu hoạch rau.”
“Chuyện này thì dễ, đi xem ngôi nhà trên núi của cô đi.”
Hai người vốn đi về điểm thanh niên tri thức lại đổi thành đi lên núi.
Khi Lâm Ngọc Trúc nhìn căn nhà đổ nát trước mặt liền mỉm cười, đây là nhà sao?
Căn nhà trước mặt cô giống như dựng chơi, bốn bức tường bao quanh bằng gạch nung chừa một chỗ cho người ra vào, cái lán phía trước được dựng bằng gỗ, rất đơn giản và thô sơ.
Gần đây có thể gió thổi lớn, cỏ khô lót trên nóc nhà đã không còn mấy cọng, thật sự là làm khó căn nhà này rồi.
Vương Tiểu Mai cười ngây ngô, kiêu ngạo nói, “Riêng gạch nung này tôi làm một năm, có thể làm ra một căn nhà này cũng không dễ dàng đâu, đây là một mình tôi làm hết đó.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đúng là không dễ dàng, có chút nghi hoặc hỏi: “Cái này sẽ không sập đó chứ?”
Vương Tiểu Mai nói với giọng điệu không chắc chắn: “Chắc là không đâu.”
Lâm Ngọc Trúc: . . . Cô có nên bước vào không.
Đừng có vừa vào là sập nha.
Lúc Lâm Ngọc Trúc bước vào, cô đã không hy vọng gì về căn nhà này, ở trung tâm có một cái lò đất, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở các miếng gỗ chiếu vào.
Khỏi nói, căn nhà này vô cùng sáng sủa, nếu mà nói thì căn nhà này không phải là không nấu đường được.
“Cô nấu đường xong rồi làm sao bán nó ra ngoài?”
Hiện tại không thể giấu diếm, nói không thể nói một mình ăn hết được.
Vương Tiểu Mai nhỏ giọng tỏ vẻ thần bí nói: “Tôi có một cách.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, được thôi, em gái Vương Tiểu Mai cũng có coi như là một người phi phàm.
Vào mùa thu, người ở trong thôn cơ bản đi dạo ở bên ngoài núi, nhặt củi hoặc hái lâm sản, Vương Tiểu Mai cũng không ngốc, căn nhà này của cô ta hướng vào trong hơn, mảnh đất này ngay cả một cây ăn quả cũng không có, người dân trong thôn đều đã quá quen thuộc với khu vực này, bình thường cũng không tới đây, nhặt củi cũng cảm thấy xa, cho nên Vương Tiểu Mai chọn xây dựng một ngôi nhà ở đây.
Nói một câu khó nghe đó là căn nhà rách này thôn dân có thấy cũng không đoái hoài, không chừng sẽ còn cười nói ai lại xây cái túp lều thế này.
Cũng đã đến dây, Vương Tiểu Mai dứt khoát dẫn cô đi xem củ cải mà cô ta trồng.
Thế là theo cô ta rẽ trái lượn phải, đi một hồi lâu mới nhìn thấy một con dốc nhỏ hướng về phía mặt trời, phía trên mọc những cây củ cải đường thưa thớt.
Lâm Ngọc Trúc xem như biết cái gì gọi là khoảng cách giữa ý tưởng và thực tế.
Củ cải đường vẻ ngoài khô héo, thậm chí nhìn qua có chút thảm thương.
Thật sự xấu hổ cho cây củ cải.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Vương Tiểu Mai vội vàng giải thích, “Cô đừng thấy một mảnh không nhiều, tôi trồng mấy mảnh lận, đây chỉ là một trong số đó.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, không quá tò mò về mấy miếng đất còn lại, nhưng vẫn bội phục Vương Tiểu Mai, mặc dù hầu hết sản phẩm nhà mình làm đều là đường nâu loãng, bán đi không thành vấn đề nhưng lúc này mọi người không trồng.
Vài miếng đất hay mấy chục thậm chí trên trăm cũng có thể.