Chương 143 - Ba phần 2
Cô đối với Vương Tiểu Mai thật sự thập phần khâm phục, em gái này tuy rằng không quá khôn khéo, còn thích bị người lợi dụng nhưng cô ta vẫn cố gắng sống tích cực, vì chính mình mà sống.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Vương Tiểu Mai giống như đang phát sáng, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, là chua xót thay em gái này.
Nếu như sinh ra muộn vào hai mươi năm sau thì cô ta có lẽ sẽ không khổ như vậy.
Cây củ cải đường gieo hạt cùng vụ xuân thời gian không khớp nhau mấy, có thể thấy được lúc ấy em gái này vất vả cỡ nào.
Vương Tiểu Mai thập phần trượng nghĩa ở một bên nói, “Có muốn theo tôi làm một chuyến không, hai chúng ta cùng nhau thu rau nấu đường đỏ, bán đi lấy tiền chúng ta chia đôi.”
Lâm Ngọc Trúc cười khanh khách, cô đã nói trong tay cô gái này nhất định có tiền mà.
“Mấy năm nay cô kiếm được bao nhiêu tiền thế?”
Vương Tiểu Mai lắc đầu nói, “Làm sao có thể kiếm được bao nhiêu, một năm có thể kiếm được một hai chục đồng đã không tệ rồi.”
Lâm Ngọc Trúc cười ha hả, dựa theo lời cô em này nhân hai nhân ba lần lên là được.
Cô không khỏi cảm thán, em gái này còn có tiền hơn cả cô, chậc chậc chậc, phải cố gắng lên.
Không gian từ khi nâng cấp lên cấp mười càng khó nâng cấp, hiện tại không gian đã tăng lên hai cấp, hạt giống chỉ mở ra dưa hấu, chuối tiêu và măng.
Ban đầu bởi vì không có điểm cống hiến dư thừa để khai hoang, hiện tại có điểm cống hiến, cô có thể thuê người máy nhỏ đến khai hoang đất trong không gian.
Hầu hết cây nông nghiệp đều thu về cao, nhưng tốc độ của cây trồng sau khi khai hoang cũng giống như thế giới bên ngoài, Lâm Ngọc Trúc vẫn không biết nó có thể mang lại bao nhiêu điểm kinh nghiệm, dù sao nhóm cây nông nghiệp đầu tiên còn chưa trưởng thành nữa.
Cô còn mấy phần trăm điểm kinh nghiệm nữa là có thể lên cấp, cấp tiếp theo chính vừa lúc là hạt giống cây đào và mía.
Đào có thể làm mứt, mía có thể làm đường đỏ, trong không gian đường đỏ so với loại đường gia công cẩn thận hơn một ít, Lâm Ngọc Trúc không tính toán sẽ lấy bán.
Cô đi khắp hang động cùng ngõ hẻm đầu cơ trục lợi, thường xuyên qua lại khiến mọi người cảm thấy quen thuộc.
Đối với chuyện này là cô cố ý nghĩ đến, không thể chỉ bán lương thực mãi, đồ bán đi phải đa dạng một chút, không chỉ nhiều mà còn phải đa dạng, mọi người chỉ có thể nói cô có một chút bí quyết nhỏ.
Nếu bị truyền ra chuyện có thằng nhóc chuyên buôn bán lương thực, cô sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Ngày mùa thu hoạch mới xong việc không bao lâu, rất nhiều thứ đều phải chờ một đoạn thời gian mới đem bán, mặc dù muốn kiếm tiền nhưng phải làm từng bước.
Cô nghĩ cùng Vương Tiểu Mai kiếm tiền cũng không phải không thể, không phải chỉ là bán sức lao động thôi ư, đã xuyên đến cái niên đại này, làm sao cũng phải chịu khổ, không uổng công tới một lần.
"Ba phần." Lâm Ngọc Trúc duỗi ba ngón tay mảnh khảnh ra, tay này xinh đp thì xinh đẹp, nhưng không còn trắng không còn chút máu như trước kia.
Vương Tiểu Mai bĩu môi, "Hạt giống là tôi làm, rau là tôi trồng, công cụ nấu đường là tôi bỏ ra."
"Bốn phần." Lâm Ngọc Trúc lại duỗi thêm một ngón tay, ai, phải bôi mỡ, da tay khô quá.
"Ba phần, ba phần." Vương Tiểu Mai không muốn tiếp tục nói nữa, nói nữa khả năng sẽ mất trắng mất.
Vương Tiểu Mai cũng không phải quá ngốc, trước đó ở điểm thanh niên trí thức chỉ có cô ta và Triệu Hương Lan, con người Triệu Hương Lan lười biếng, vừa đến mùa thu nhặt củi liền nói thân thể không thoải mái, cái này hợp với tâm ý của Vương Tiểu Mai, không so đo với cô ta, mỗi ngày nhặt củi xong liền lên núi làm chính sự.
Nhắc tới cũng kỳ quái, những năm qua người này một năm cũng không đi lên trên trấn, năm nay người này không ngừng đi theo nhóm thanh niên trí thức đi trên trấn, cũng không thấy mua cái gì trở về, cũng không biết làm sao lại thay đổi, nếu là trước đó cũng thế này thì hai năm nay cô ta đúng là không dễ bán được đồ.
Năm nay cô ta đầu tư lớn, cố ý mở thêm không ít đất hoang, không nghĩ tới điểm thanh niên trí thức lại có quá nhiều người tới.
Hiện tại trong lòng cô ta có chút hoảng, sợ bị người phát hiện, có Lâm Ngọc Trúc ở bên cô ta luôn cảm thấy yên tâm hơn một chút, cũng không biết là vì sao nữa.