Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144 - Không Ai Quản 1

Chương 144 - Không ai quản 1
Đối với chuyện nhỏ như chuyện Lâm Ngọc Trúc không đi làm việc, trưởng thôn cảm thấy không thuộc về quyền quản lý của ông ta, tiểu đội trưởng cũng cảm thấy giống như vậy, người này có đến cũng không làm được việc gì, ông ta cảm thấy quản không được.

Cứ như vậy không ai quản Lâm Ngọc Trúc nữa.

Thím Lý thấy Lâm Ngọc Trúc không đến liền cùng thím Vương nói thầm: “Bà xem trong số thanh niên tri thức chỉ có cô ta không đến đây làm việc, đây không phải là lười biếng sao!”

“Bà quan tâm cô ta làm gì, bà càng muốn cô ta đến, cô ta có thể kéo toàn bộ con gái trong thôn ra luôn, đến lúc đó bà xem người khác oán trách bà thế nào, lo làm đi, đừng có để ý con bé đó nữa.” Thím Vương nói xong, nghĩ đến Hoa Hoa nhà bà ta nói cái gì cũng không chịu đi ra ngoài làm việc.

Thím Lý nghĩ con nhóc này thật sự có thể làm việc này, hàm hồ nói: “Tôi chỉ tùy ý nói hai câu, làm sao lại nhìn chằm chằm vào con bé đó chứ.”

Thím Vương gật đầu, không để ý lắm: “Dù sao ít nhìn chằm chằm con bé đó là được.”

. . .

Củ cải đường còn có thể đợi một đoạn thời gian nữa là thu hoạch, lần này Vương Tiểu Mai dẫn Lâm Ngọc Trúc đến xem, ngược lại nhiều loại rau trên đất trồng đã chín, không hề ít nên hai người mau chóng thu hoạch.

Lâm Ngọc Trúc bị cô ta lôi kéo không còn cách nào khác, đành phải đi theo phía sau Vương Tiểu Mai nghe cô ta chỉ huy.

Vương Tiểu Mai tính toán hái sạch toàn bộ rau trong vườn, nên mang đi phơi thì phơi nắng, nên làm muối dưa thì làm muối dưa.

Không nghĩ đến hai người vừa mới vào điểm thanh niên tri thức, trời lại đột nhiên âm u, sau đó mây đen kéo đến, gió nổi lên mạnh mẽ, sấm rền rung động, không đầy một lát liền mưa xuống.

Phải, về nhà nghỉ ngơi.

Bên ngoài trời âm u, giông tố cuồn cuộn, trong phòng tối đen như mực, Lâm Ngọc Trúc cầm báo nhìn trong chốc lát, cảm thấy rất hao phí ánh mắt, nghĩ Vương Tiểu mai hẳn sẽ không đến đây, liền tiến vào không gian.

Vừa bước vào không gian, đầu óc cô liền trở nên mơ hồ, cô không vội xem báo, mà đi nhìn cây táo mới trồng, bây giờ cây táo đã ra hoa kết trái, sinh trưởng ổn định, dự định trong vài ngày nữa sẽ thu hoạch, sau khi Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy vô cùng kích động, cuối cùng cô cũng có thể ăn được táo.

Cô để lại rất nhiều táo đỏ trong kho hàng, chuối tiêu trong ruộng cũng sắp chín, Lâm Ngọc Trúc nghĩ cô có thể tiết kiệm được rất nhiều nếu chỉ ăn trái cây sống qua ngày.

Cố ý sai người máy nhỏ đi hái chút dâu tây trên đất về, mang chúng vào phòng bếp rửa sạch sau đó cô lại mang vào phòng ngủ.

Phòng ngủ đã không còn là căn phòng trống rỗng, cô mua một chiếc giường nhỏ kiểu Châu Âu đặt ở bên tường, nằm trên đó liền cảm thấy thoải mái, nhưng mà giường lại giống như để trang trí, số lần Lâm Ngọc Trúc nằm ở trên đó có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trừ mua giường, cô còn mua một bộ bàn ghế đọc sách đặt sát bên cửa sổ, ngày thường cơ bản đều ngồi ở đây xem sách giáo khoa và đọc báo.

Vừa rộng rãi, sáng sủa lại còn tiết kiệm dầu.

Sau khi đem dâu tây đặt trên bàn, Lâm Ngọc Trúc ngồi nghiêm chỉnh đọc báo, thỉnh thoảng lại ăn một quả dâu, cuộc sống vô cùng hài lòng.

Mà bên kia, Lý Hướng Vãn đang nấu nước đường đỏ, chuẩn bị đợi Lý Hướng Bắc và Vương Dương tan làm về nhà uống.

Từ sau chuyện Sấu Hầu và Ngưu Ca, cô ấy cùng Lý Hướng Bắc liền xác lập tình hữu nghị cách mạng, bây giờ lại kết nhóm cùng nhau ăn cơm.

Đám người tan làm trở về đổi quần áo liền vội vã đi tới, Lý Hướng Vãn nhìn tóc anh ta ẩm ướt còn chưa hết nước, giống như oán trách mà gắt giọng: “Tại sao không lau khô đầu rồi lại đến.”

Ngữ khí quan tâm khiến trong lòng Lý Hướng Bắc như dòng nước ấm chảy vào, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô ấy nói: “Muốn nhanh đến gặp em.”

Lý Hướng Vãn đỏ mặt, ánh mắt ngọt ngào, tìm thấy khăn đưa cho anh ta, nhẹ giọng nói: “Mau lau đi, em đi múc cho anh bát canh gừng, uống trừ lạnh.”

Nước này còn chưa nấu xong, cửa phòng đã bị mở ra, hai người đều nghĩ là Vương Dương nhưng không ngờ là giọng nữ vang lên, “Anh Hướng Bắc, chị của em phát sốt, lúc này nói chuyện có chút mê sảng, em không biết phải làm gì bây giờ, anh có thể đi qua nhìn xem một chút hay không.”

Lý Hướng Bắc thì mày lại, muốn từ chối.
Bình Luận (0)
Comment