Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147 - Tình Yêu Ấy À, Thật Đúng Là Tiểu Yêu Tinh Dày Vò Con Người 2

Chương 147 - Tình yêu ấy à, thật đúng là tiểu yêu tinh dày vò con người 2
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, cô phục luôn, Lý Hướng Bắc thật đúng là máy móc, sao không để Vương Dương chở Đổng Điềm Điềm chứ.

Ai? Cũng không đúng, người trong thôn nhiều như vậy, nhờ ai giúp không được, cho bọn họ một hai đồng, trong thôn có một rừng bác gái to lớn đến nguyện ý giúp đỡ.

Bảo cõng cô ta đi cũng có thể đồng ý.

Vương tiểu Mai đứng ở cửa dưới mái hiên dựng mũi lên ngửi ngửi, có chút nghi hoặc nói, “Sao tôi ngửi được một loại mùi trái cây, giống như là mùi dâu dại ấy.”

Lâm Ngọc Trúc: . . . Cô thật sự là mũi chó hả?

“Còn xem náo nhiệt gì nữa nữa, muốn đi vào hay không? Quần áo bị ướt hết rồi.”

“Không được, tôi phải trở về nấu cơm.”

Chờ đến khi Vương Tiểu Mai xoay người rời đi, Lầm Ngọc Trúc thấy Lý hướng Vãn vẫn còn đứng dưới mái hiên ngẩn người, cô lắc đầu, Tình yêu ấy à, thật đúng là tiểu yêu tinh dày vò con người.

Lý Hướng Bắc vốn tưởng rằng việc này đơn giản lạnh nhạt hai ngày mà thôi, chờ đưa người đến bệnh viện còn đang suy nghĩ làm sao trở về dỗ người.

Đổng Điềm Diềm lần này phát sốt ngay cả truyền dịch cũng không truyền, chỉ tiêm ở mông một mũi.

Đổng Mật Mật nhìn cô ta còn hơi sốt, liền nói bọn họ chăm sóc giúp cô ta, chị gái cô ta sinh bệnh thích uống đồ hộp Đào Vàng nhất, cô ta muốn đi mua hai bình.

Lý Hướng Bắc có thể nói gì, nhưng Vương Dương lại nhiệt tình nói để anh ta đi mua cho, trời mưa xuống, con gái đừng đi thì hơn.

Đổng Mật Mật lắc đầu, nói chuyện này đã làm phiền đến bọn họ rồi, không muốn tiếp tục làm phiền nữa.

Đợi đến cung tiêu xã mua Đào Vàng, xoay người lại đi bưu cục, vừa đúng lúc tan tầm đông nghìn nghịt, Đổng Mật Mật nói vài câu hữu ích mới có thể đi gọi điện thoại được.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, mẹ Đổng nhấc máy, Đổng Mật Mật nghe giọng nói quen thuộc ấm áp kia, liền bật khóc.

Mẹ Đổng Mật Mật liền cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức dỗ dành cô ta, đợi hai người tỉnh táo lại hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.

Đổng Mật Mật nức nở nói: “Chị gái sốt cao vì mắc mưa.”

Mẹ Đổng lo lắng hỏi: “Bây giờ chị con thế nào rồi? Đã đi khám bệnh chưa?”

“Bác sĩ đã tiêm thuốc rồi ạ, nói là một hồi nữa sẽ hạ sốt.”

“À, vậy thì tốt rồi, trời mưa? Các con làm sao lên trấn?”

“Là Lý Hướng Bắc và Vương Dương đưa chúng con đến trấn.”

“Ồ? Sao lại đưa các con đi?”

“Còn có thể làm sao đưa, chính là đi bằng xe đạp chứ sao.” Đổng Mật Mật cảm thấy mẹ hỏi lời này có phải ngốc hay không.

“Được rồi, vậy các con trở về cẩn thận một chút, con cũng biết phải chăm sóc tốt cho thân thể, mẹ ngày mai sẽ đi gửi tiền cho các con, con nhớ rõ kiểm tra và nhận hóa đơn gửi tiền.”

“Vâng, bưu điện phải tan làm rồi, mẹ, con cúp máy đây.”

“Được, trên đường trở về nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng.”

Đợi Đổng Mật Mật trở về bệnh viện thì Đổng Điềm Điềm đã có dấu hiệu hạ sốt, vết đỏ ửng trên mặt dần biến mất, người cũng chậm rãi thanh tỉnh, liên tục nói cảm ơn với Lý Hướng Bắc và Vương Dương.

Chờ hạ sốt hoàn toàn, bác sĩ lại đến kê thuốc hạ sốt, bốn người mới chuẩn bị đi về.

Chị em nhà họ Đổng ban đầu định mời hai người họ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, nhưng trong lòng Lý Hướng Bắc nhớ thương Lý Hướng Vãn nên từ chối.

Đợi mọi người về tới điểm thanh niên tri thức, Lý Hướng Bắc mới dựng xe xuống, từ ba bước thành hai bước nhanh đến nhà, lúc đẩy cửa không được, biểu tình anh ta cứng đờ, gõ cửa một cái, không có người trả lời anh ta.

Ngày đó cứ như vậy mà trôi qua, tất cả mọi người kể cả Lâm Ngọc Trúc đều nghĩ chuyện này cũng chính là hai người chiến tranh lạnh vài ngày là xong, nhưng không ngờ chuyện cẩu huyết còn ở phía sau.

Lâm Ngọc Trúc đều muốn gõ chiêng cho tác giả, cô chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng cẩu huyết như vậy, biết vậy ban đầu đọc hết câu chuyện cho rồi.
Bình Luận (0)
Comment