Chương 148 - Tam quan không đồng nhất 1
Mấy ngày sau khi nam chính và nữ chính chiến tranh lạnh thì Lý Hướng Bắc tới tìm Lý Hướng Vãn để làm lành, nhưng Lý Hướng Vãn vẫn là lạnh lùng như thế.
Lý Hướng Bắc không hiểu lắm, anh ta chỉ là đưa người đến bệnh viện thôi cũng có thể khiến Lý Hướng Vãn mất hứng như vậy sao? Hay là Lý Hướng Vãn căn bản không tin tưởng anh ta.
Không tin trong lòng anh ta chỉ có cô ấy.
Lý Hướng Bắc buồn bực không vui đi ra từ chỗ của Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai ngồi ở cửa vẻ mặt tiếc hận lắc đầu.
Mưa bên ngoài vẫn như cũ tí tách, trong phòng bởi vì quá mức u ám, ở lâu luôn có một cảm giác khó đè nén như vậy hiện ra.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc thỉnh thoảng sẽ ngồi dưới mái hiên nói chuyện phiếm giải sầu.
Đợi sau khi Lý Hướng Bắc đi xa, Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Lý Hướng Vãn này còn tức giận đâu!”
Cô ta không dám nói to vì sợ Lý Hướng Vãn bên kia nghe được.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cửa gỗ đóng chặt sát vách rồi quay đầu lại, thản nhiên nói: "Sợ là trong khoảng thời gian ngắn nữa cũng sẽ không tha thứ cho Lý Hướng Bắc đâu.”
Vương Tiểu Mai có chút không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Sao lại tức giận như vậy chứ? Lý Hướng Bắc cũng không thể nhìn người ta phát sốt mặc kệ đúngkhoong, dù sao bọn họ cũng là đồng hương cơ mà, Vương Dương không phải cũng đi theo sao, như vậy thì khẳng định là giữa hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì xảy ra đi. Lạnh nhạt vài ngày là được rồi, cứ tiếp tục lạnh nhạt như vậy có khi sẽ làm lòng người nguội lạnh mất.”
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm đây đại khái chính là thời đại khác nhau, cô nên nói với Vương Tiểu Mai như thế nào đây?
Một lớp người giống như các cô, đều là xem phim Quỳnh Dao từ nhỏ mà lớn lên thì chính là vừa nhìn là đã có thể xem thấu hành vi của mấy em gái trà xanh rồi đâu.
Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, nói với Vương Tiểu Mai: “Đây chính là bảo vệ lợi ích của bản thân, không cho phép người khác chiếm đoạt.”
Vương Tiểu Mai vẻ mặt mờ mịt, không phải nói là hỗ trợ đưa đi khám bệnh sao, sao lại nói đi ngủ* rồi.
*Ở đây, Lâm Ngọc Trúc nói là: “卧榻之侧岂能容它人酣睡”: nghĩa Hán Việt là: Ngủ một bên người sao có thể ngủ say. Câu này có ý nghĩa ẩn dụ là : bảo vệ lợi ích của bản thân, không cho phép người khác chiếm đoạt. Nhưng Vương Tiểu Mai lại không hiểu được ý nghĩa ẩn dụ ở đây nên mới hiểu theo nghĩa mặt chữ như vậy.
Vương Tiểu Mai lắc đầu, tỏ vẻ mình không hiểu.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bầu trời mây mưa dày đặc, đây là không có một chút dấu hiệu nắng nào cả.
Lâm Ngọc Trúc bình chân như vại nói: "Nói một cách đơn giản chính là phía sau xe đạp của người đàn ông của mình sao có thể để một người phụ nữ khác tới ngồi được." Đây chính là phạm vào tối kỵ rồi.
Vương Tiểu Mai cân nhắc gật gật đầu.
"Nói như vậy đúng là có chút không đúng." Nghe vậy, Vương Tiểu Mai cũng cảm thấy Lý Hướng Bắc không đúng.
Hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai bên này đang hàn huyên vài câu thì nhìn thấy Triệu Hương Lan bên kia cầm một cái bao tải rách che mưa trên đỉnh đầu, chạy chậm tới sân sau, cô ta là đến tìm Lý Hướng Vãn, Triệu Hương Lan đến gõ cửa phòng Lý Hướng Vãn, thấy không ai ra mở cửa, Triệu Hương Lan nhẹ giọng hô: "Hướng Vãn, là chị đây.”
Chỉ chốc lát sau cửa đã được mở ra từ bên trong, Triệu Hương Lan bước vào.
Vương Tiểu Mai bĩu môi, "Triệu Hương Lan cô ta đến làm gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm cửa phòng cách vách không nói lời nào, gần đây Triệu Hương Lan rõ ràng đã thu liễm rất nhiều, có lẽ là cô ta bị đánh nên sợ chăng?
Trong nguyên tác, quan hệ của hai người Lý Hướng Vãn và Triệu Hương Lan này cũng không tệ lắm, lúc đó thiết lập nhân vật trong truyện của Triệu Hương Lan chính là một người chị tri kỷ, mỗi lần nữ chính uất ức đều là cô ta tới an ủi đâu, còn giành được không ít hảo cảm của nữ chính cơ.
Hiện tại cũng không biết sau này hai người này sẽ phát triển mối quan hệ như nào nữa.
Vương Tiểu Mai xem xong náo nhiệt lại buồn bã nói: "Mưa này đến khi nào mới có thể dừng lại chứ.”
Mưa nhỏ tí tách vẫn luôn không tạnh, đoán chừng còn phải tiếp tục mưa một đoạn thời gian nữa.
Lâm Ngọc Trúc cũng ngóng trông mưa nhanh chóng tạnh, cô còn có một đống chuyện chưa làm đấy!
Mà Triệu Hương Lan ở bên kia lại giống như một người chị cả, nửa là quan tâm nửa là oán trách nói: "Em cùng Lý Hướng Bắc xảy ra chuyện gì vậy? Chị thấy Lý Hướng Bắc mặt ủ mày chau, tinh thần phờ phạc trở về, em cũng tức giận bao nhiêu ngày rồi chứ? Không sai biệt lắm là được rồi.”
Lý Hướng Vãn trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Em đây là cảm thấy không có ý nghĩa mà thôi!” Trong giọng nói lạnh lùng ấy của Lý Hướng Vãn có chút nản lòng thoái chí.