Chương 150 - Không chừa lối thoát 1
Mưa phùn rả rích, rơi xuống nóc nhà phát ra tiếng lộp độp, trạm phế liệu trong trấn hoàn toàn không còn vẻ náo nhiệt như trước.
Ông cụ trông coi trạm phế liệu vui vẻ thanh nhàn, đã đem ghế bập bênh vào trong phòng nằm lắc lư nhàn nhã.
Chỉ chốc lát sau một vị thiếu niên mang theo một thân khí lạnh mở cửa mà đến, thiếu niên cởi áo mưa lắc lắc nước mưa ở phía trên, sau đó run rẩy đem áo mưa treo ở trên cửa.
Ông cụ Lưu nửa híp mắt nói: "Không phải bảo cậu ít đến đây rồi sao, lúc này sao lại tới đây.”
“Ông Hai, là anh cháu bảo cháu tới nói cho ông một tiếng, sợ là có người bên kia nhìn chằm chằm chúng ta."
Ông cụ Lưu không lắc lư cái ghế bập bênh nữa, trầm tư một hồi lâu mới nói: "Biết rồi.”
Thiếu niên không nói nhảm nữa, thời điểm thiếu niên đang suy nghĩ nên nói cái gì thì lại nghe ông cụ đối diện nói: "Cậu nhìn chằm chằm anh cậu một chút, đừng để cho cậu ta thích cô gái kia, trên người cô gái kia có chút cổ quái, có thể lợi dụng là tốt nhất, nhưng tuyệt đối không được động lòng, đừng để cậu ta hồ đồ, chúng ta chung quy là phải rời đi.”
Thiếu niên gật gật đầu, nghi hoặc nói: "Ông Hai, ông có phải hiểu lầm gì hay không, cháu thấy anh cháu cũng không có ý này, ngược lại nếu như ông nói đúng... dù sao thì trước mắt xem ra anh cháu cũng không có ý đó.”
“Cậu biết cái gì, dáng vẻ cô gái kia cực kỳ giống với cô gái nhà họ Liễu kia, mà cô gái xinh đẹp ấy lại in sâu vào trong lòng anh cậu như vậy, giờ mỗi ngày đều nhìn thấy cô gái kia như vậy thì có thể có chỗ tốt nào chứ?”
Thiếu niên không nói lời nào, luôn cảm thấy ông Hai đa tâm, nếu nói anh cậu thích chính là người kia thì cậu còn có thể còn tin tưởng một chút.
“Chị Liễu lại không có..."
"Đừng nói nhiều như vậy nữa, hỏi ít thôi, hỏi nhiều đối với cậu không có chỗ tốt. Cậu cũng theo dõi chặt chẽ cô gái kia đi, xem xem cô gái kia rốt cuộc có bí mật gì, được rồi, trở về đi.”
Thiếu niên đáp một tiếng lại mặc áo mưa vội vàng rời đi.
Trạm phế liệu lộn xộn lại chỉ còn lại một mình ông cụ Lưu.
.......
Trời vẫn tiếp tục mưa như vậy cũng khiến cho lòng người khó chịu bực bội.
Lâm Ngọc Trúc liên tục ở nhà mấy ngày, mấy ngày này cô cũng chỉ có thể xem xem một chút náo nhiệt của hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn.
Hai ngày nay, sáng trưa chiều tối Lý Hướng Bắc đều đến chỗ Lý Hướng Vãn một lần, thỉnh an thời xưa cũng không đến mức như thế đâu.
Nhưng mà Lý Hướng Bắc mỗi lần đều là mất hứng mà về, về sau cũng có thể là Lý Hướng Bắc cũng có chút tính khí, để Vương Dương tới chuyển lương thực đi.
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai tựa vào dưới mái hiên vẻ mặt ngạc nhiên, bọn họ lại muốn tách ra ăn riêng hả?
Tình yêu nha, thực đúng là có thể giày vò nhau mà.
Nhưng hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không nghĩ tới về sau cái sự giày vò nhau này của hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn vẫn còn tiếp tục.
Vương Dương bọn họ chân trước vừa chuyển lương thực xong rời đi, Lý Hướng Vãn chân sau liền đi sân trước, sau đó hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai liền nhìn thấy Triệu Hương Lan cùng Chu Nam mang lương thực tới chỗ Lý Hướng Vãn.
Trên đỉnh đầu Lâm Ngọc Trúc kém chút nữa thì lóe lên dòng chữ di chuyển “trâu bò, trâu bò nha”, đồng chí Chu Nam được lắm.
Đợi nhóm ba người Lý Hướng Vãn, Triệu Hương Lan và Chu Nam vào phòng, Vương Tiểu Mai hưng phấn nhỏ giọng nói: "Đây là tình huống gì vậy? Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc chia tay hả? Triệu Hương Lan và Chu Nam lại là tình huống gì đây? Hai người họ ở bên nhau hả?”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Câu hỏi phía trước của Vương Tiểu Mai thì cô không biết, còn câu hỏi phía sau thì hẳn là sẽ không phải vậy chứ?
Từ trưa hôm đó, ba người Lý Hướng Vãn, Triệu Hương Lan và Chu Nam xem như chính thức ăn cơm cùng nhau.
Thế nhưng, đương nhiên là Triệu Hương Lan vẫn sẽ trở về sân trước ngủ.
Điều này làm cho hai chị em nhà họ Đổng vui vẻ như bắt được vàng, hai người bọn họ ngồi trong phòng châm chọc khiêu khích hỏi Trương Diễm Thu sao không đi cùng Triệu Hương Lan vậy?