Chương 151 - Không chừa lối thoát 2
Trương Diễm Thu nghiêm mặt không nói lời nào, nhưng trong lòng lại không thèm để ý, cô ta rất vui vẻ, Lý Hướng Bắc rốt cục lại trở về.
Lâm Ngọc Trúc ăn cơm trưa xong liền ngáp ngắn ngáp dài mà đọc báo, cô đọc đến mơ mơ màng màng đang muốn ngủ thì chợt nghe có người gõ cửa gọi cô, cơn buồn ngủ bị đuổi đi, Lâm Ngọc Trúc đứng dậy mở cửa, sau đó có chút mờ mịt nhìn người trong sân, cứ như vậy trong chốc lát lại xảy ra chuyện gì rồi vậy?
Trưởng thôn mặc áo mưa đứng ở hậu viện nói với cả nhóm thanh niên trí thức: "Đồng chí Lý Hướng Bắc và đồng chí Vương Dương muốn dựng thêm phòng ở chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức, chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức các người cũng chỉ to như vậy, xây ở sân sau tất nhiên là sẽ chiếm đất trồng rau, các người xem ai có ý kiến gì mau nói ra.”
Vương Tiểu Mai vừa nghe thấy sẽ chiếm vào đất trồng rau liền cảm thấy không ổn, vội vội vàng vàng nói: "Trưởng thôn, không được nha, một năm liền chỉ trông chờ vào ruộng rau này để lấy rau ăn thôi đó.”
Đất phần trăm đều là trồng ngô, khoai tây cùng rau củ có thể ăn vào mùa đông, rau trồng trong viện này mới là rau ngày thường bọn họ ăn, đất trồng rau mà ít đi thì sang năm sẽ không có rau ăn.
Nhưng mà động vào đất phần trăm thì mùa đông bọn họ biết ăn gì đây.
Trưởng thôn gật gật đầu, lại nhìn Vương Dương và Lý Hướng Bắc nói: "Hai người xem xem làm sao bây giờ.”
Lý Hướng Bắc tức giận nói với Vương Tiểu Mai: "Về sau cô không đủ rau củ ăn thì mua của người dân trong thôn, tôi bỏ tiền ra.”
Vương Tiểu Mai:... Không hiểu sao cô ta lại đang có một loại cảm giác là bị tiền nện trúng nha.
Trưởng thôn khụ khụ, nói: "Trong thôn cũng không thể mua bán, cái gì mà mua hay không mua chứ, mượn chút cũng đủ cho các cô các cậu ăn, còn có người nào không đồng ý không?”
“Cháu không đồng ý, cho dù mượn thì cũng chính là nợ ân huệ của mọi người cơ mà, vốn dĩ chính là có thể tự có rau ăn rồi, như vậy thì làm gì phải đi cầu người khác chứ." Lý Hướng Vãn lạnh lùng nói.
Trưởng thôn sửng sốt, đây là tình huống gì? Tình cảnh ngày đó, ngày mà hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn này hợp lại thành một hội với nhau mắng cháu trai của ông vẫn còn rõ ràng như trước mắt ông ta đó, thế mà hai người này hiện giờ lại trở mặt không nhận người hả?
Vương Dương nhìn bên này rồi nhìn bên kia, có chút oán giận Lý Hướng Vãn, anh ta vẫn luôn nể mặt Lý Hướng Bắc nên mới nhịn xuống, nhưng lần này Vương Dương có chút không nhịn được, không vui nói: "Cũng không nhất định phải xây nhà ở sân sau, bằng không chúng tôi xây ở sân trước, tuy rằng chen chúc một chút, nhưng đất trồng rau của mọi người còn có thể giữ lại.”
Lý Hướng Bắc hít sâu một hơi, gật đầu.
Lý Hướng Vãn mặt căng thẳng.
Mọi người lại dời bước về sân trước, Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh đồng chí Tiểu Tống hỏi cậu ta tình huống buổi trưa của sân trước là như thế nào, sao cô lại cảm thấy quan hệ giữa hai người Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc càng cứng nhắc hơn vậy.
Đồng chí Tiểu Tống gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Em cũng không biết đại khái là chuyện gì xảy ra, dù sao thì em vừa vào cửa thì đã thấy chị Lý ở trong phòng, lúc đó vừa lúc chị Triệu nói hai cô gái bọn họ kết nhóm cùng nhau vẫn là bất tiện, bổ củi gánh nước gì đó tốt nhất vẫn là để một đồng chí nam tới làm.”
Lâm Ngọc Trúc: ... Lý do này có phải là có một chút gượng ép ha?
"Sau đó chị Triệu nhìn anh Lý một chút, lúc ấy chị Lý nói trừ anh Lý và anh Vương ra thì ai cũng được."
Lâm Ngọc Trúc:... Trực tiếp như vậy sao?
"Lúc ấy sắc mặt anh Lý đã trầm xuống, xem ra là thật tức giận, sau đó chị Triệu hỏi anh Chu có muốn tới chỗ bọn họ kết nhóm hay không, anh Chu nhìn chị ấy và Lý Hướng Vãn, thế nhưng lại gật đầu đáp ứng."
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, Chu Nam lúc này có phải là đã có tình cảm sâu đậm với Lý Hướng Vãn rồi hay không vậy? Đây quả thực là một hiện trường đầy xấu hổ và lúng túng nha.
"Chị không biết đâu, sắc mặt anh Lý lúc ấy, đều sắp đen như mực rồi." Tiểu Tống nói, biểu tình cực kỳ khoa trương.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn ở một bên, đây cơ hồ là không chừa lối thoát cho chuyện này luôn hả.