Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156 - Thân Thế Thảm Thương 1

Chương 156 - Thân thế thảm thương 1
Đợi đến khi sắp tới thị trấn, Vương Tiểu Mai tỏ ra lúng túng, Lâm Ngọc Trúc biết cô ta lên thị trấn chắc hẳn không chỉ là dạo chơi đơn giản nên nói một cách sảng khoái: "Cô đi tìm họ hàng của cô đi, không cần quan tâm đến tôi."

Vương Tiểu Mai cảm thấy làm như vậy có hơi không trượng nghĩa, nói với vẻ không tự tin: "Hay là tôi đưa cô cùng đi?"

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, không ngờ rằng Vương Tiểu Mai hiện giờ lại đối đãi với mình thật lòng thật dạ như vậy, tấm lòng của cô ta thì cô xin nhận, nhưng chuyện tiền bạc tốt nhất đừng lôi kéo quá nhiều người.

Tuy rằng cô cũng tò mò Vương Tiểu Mai có thể có cửa gì, nhưng cô vẫn nhịn được.

Cô lắc đầu nói: "Thôi khỏi, bản thân cô cẩn thận một chút."

"Vậy chiều nay chúng ta hẹn gặp ở cung tiêu xã."

Lâm Ngọc Trúc tìm một nơi không có người, vào không gian cải trang một chút, chàng trai thật thà chất phác lại quay trở lại rồi, lần này cô không vội vã bán hàng mà trước tiên cô đến cung tiêu xã.

Trước kia cô cảm thấy kĩ thuật dịch dung của mình quá thô, không dám đến cung tiêu xã, sợ chạm mặt những thanh niên trí thức kia sẽ bị họ nhận ra, hiện giờ thì khác, cô cảm thấy cho dù bây giờ cô có đứng trước mặt Vương Tiểu Mai thì cô ta cũng chưa chắc đã nhận ra cô.

Con người phải tự tin với bản thân, phải có niềm tin kiên định.

Trong túi giấu hai tấm vé rượu, Lâm Ngọc Trúc sải bước tiến về phía trước, đến cung tiêu xã. Cung tiêu xã vẫn đông người và náo nhiệt như cũ, rất nhiều bác gái xếp hàng ở quầy chuyên bán vải, loạn như một tổ ong. Lâm Ngọc Trúc đứng một bên quan sát, hóa ra bọn họ chỉ là vì tranh giành một cuộn vài hoa hồng, cô lắc đầu đến quầy chuyên bán rượu và thuốc lá.

Người trông coi quầy rượu thuốc là một cô gái trông còn rất trẻ, Lâm Ngọc Trúc tiến lên khẽ hỏi: "Xin chào đồng chí, xin hỏi có Mao Đài không?"

Nhân viên bán hàng kia nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc hồi lâu, không biết làm sao lại lặng lẽ đỏ mặt, gật đầu nói: "Còn một chai, anh muốn mua sao?"

"Ừ."

"Bảy đồng một chai, cần cả phiếu rượu."

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lấy tiền và phiếu ra đưa cho nhân viên bán hàng, phát hiện cô gái này có chút ngây người. Lâm Ngọc Trúc nhắc cô ta thu tiền, cô gái kia mới hoàn hồn.

Cô gái kia nghiêng đầu hỏi: "Thấy anh lạ mặt, anh là thanh niên trí thức xuống nông thôn sao?"

Lâm Ngọc Trúc không biết tại sao cô gái kia còn chủ động bắt chuyện với cô, lắc đầu nói: "Tôi theo cha tôi điều chuyển công tác tới đây."

Nhân viên bán hàng gật đầu, còn muốn hỏi đôi câu nhưng bị khách hàng mới đến chen vào nên không tiếp tục hỏi nữa, đưa rượu Mao Đài cho cô xong liền quay sang chào hỏi một vị khách khác.

Lâm Ngọc Trúc sờ mũi, vội vàng chuồn khỏi cung tiêu xã.

Lúc Lâm Ngọc Trúc đi ra, cô nhân viên bán hàng kia lắc đầu, lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối: "Tiếc là hơi lùn và hơi gầy."

Lâm Ngọc Trúc tuyệt đối không thể ngờ, khi cô là con gái không có vận đào hoa, bây giờ biến thành con trai ngược lại có chút được yêu thích.

Cất rượu vào trong gùi, trên thực tế là cô đã trực tiếp cất vào trong kho của hệ thống, định trở về sẽ xử lý bọc kín chai rượu này.

Lần này cô không dự định bán lương thực, đợi đến khi tới rừng cây nhỏ của xưởng làm vò, trong gùi đã có bốn mươi cân táo đỏ rồi.

Anh chàng họ Tô tên đầy đủ là Tô Đại Hạo, lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy quen mắt, quan sát hồi lâu mới nhớ ra, bèn hỏi cô: "Lần trước có phải anh từng tới mua lương thực không?"

Lâm Ngọc Trúc bày ra dáng vẻ mình là một người thật thà, nói: "Trí nhớ của anh Tô tốt thật đấy, lần này tôi có kiếm được ít táo đỏ đem tới, anh xem có muốn thu mua hay không?"

Tô Đại Hạo chờ cô đặt gùi xuống đất, thấy đống táo đỏ au trong gùi bèn vươn tay lấy một quả nếm thử, sau đó gật đầu, rất ngọt, lại vươn tay vào lựa vài trái, thấy chất lượng không tồi mới hỏi: "Anh muốn bán bao nhiêu tiền một cân?"

"Tám hào."

Tô Đại Hạo lắc đầu: "Bảy hào."
Bình Luận (0)
Comment