Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157 - Thân Thế Thảm Thương 2

Chương 157 - Thân thế thảm thương 2
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu như trống bỏi, nói với vẻ khó xử: "Anh à, số táo này khó khăn lắm tôi mới giành được, nhập vào đã bảy hào rồi, anh không thể để tôi không kiếm được xu lãi nào như thế chứ, trong nhà tôi còn có mẹ già đang bệnh, dưới còn có các em, anh xem, anh trả thêm chút có được không?"

"Nghe giọng anh không giống là người bản địa?"

Lâm Ngọc Trúc thở dài thườn thượt, vẻ mặt khổ sở, khóc lóc kể lể: "Mẹ tôi gả chồng xa, ở nhà chồng không được yêu quý, cha tôi vừa mất, phòng ở nhà đã bị chú bác bá chiếm rồi, mẹ tôi không thể dẫn mấy anh em chúng tôi trở về nhà mẹ, phía bà ngoại tôi cũng không dễ dàng gì, giúp chúng tôi dựng một căn nhà thì không thể giúp thêm được gì nữa. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, dày vò cơ thể như vậy cuối cùng cũng hoàn toàn suy sụp, bây giờ cuộc sống của cả nhà chỉ trông chờ vào một mình tôi thôi."

Em trai bên cạnh Tô Đại Hạo nghe mà thấy lòng chua xót, trường hợp của cậu ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên thì nuôi mẹ già, dưới thì nuôi các em, cuộc sống lúc mới đầu khổ sở biết bao, cậu ta là người biết rõ nhất.

Vì thế cậu ta cũng đồng cảm mà nói với anh mình: "Trông dáng vẻ không giống đang nói dối."

Tô Đại Hạo trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Bảy hào rưỡi một cân."

Lâm Ngọc Trúc gật đầu lia lịa, cười ngây ngô và nói: "Được, được."

Đợi sau khi nhận được ba mươi đồng, Tô Đại Hạo vờ như vô tình hỏi cô: "Sao không thấy anh bán lương thực nữa vậy."

Lâm Ngọc Trúc cười ngốc nghếch, cực kỳ giống một thiếu niên không có bất cứ tâm cơ nào, nói một cách ngây ngô: "Anh Tô, lô lương thực kia là tôi gặp được vận may lớn mới giành được, nào có thể kiếm được mãi, số táo này tôi cũng phải giành với người ta đến mức suýt sứt đầu mẻ trán đấy."

Tô Đại Hạo:... Ngành của bọn họ bây giờ đã ác liệt như vậy rồi sao?

Lại trò chuyện thêm đôi câu, Lâm Ngọc Trúc vội vàng rút lui, thở dài một hơi, lương thực quả thật không thể lần nào cũng bán được.

Bác gái Trịnh bên xưởng dệt có thể coi là người quen cũ, người thời nay đều ủng hộ sống trong nhà tầng, nhưng bác gái Trịnh cảm thấy nhà tầng diện tích nhỏ, không được thoải mái như nhà mái bằng, đơn vị chia tầng cho nhà họ, nhưng nhà họ không lấy, cứ khăng khăng sống ở mảnh đất cũ.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy bác gái Trịnh này rất có suy nghĩ đặc biệt của riêng mình.

Cô quen đường đi tới cửa nhà bác gái Trịnh, sau khi gõ cửa vài cái thì đợi người trong nhà ra mở cửa.

Khi bác gái Trịnh nghe tiếng ra mở cửa, trông thấy Lâm Ngọc Trúc thì hơi sửng sốt, nhìn kĩ hai giây mới dám nhận người, bà cười nói: "Ôi chao, người ta đều nói con gái lớn mười tám tuổi thay đổi nhiều lắm, mới một hai tháng không gặp mà cháu đã thay đổi khiến đại nương suýt chút nữa thì không nhận ra rồi, mau vào nhà đi."

Lâm Ngọc Trúc ngốc nghếch sờ đầu không nói gì, mặc kệ cho bác gái Trịnh tự tưởng tượng.

Lúc này bác gái Trịnh nghĩ thầm trong lòng, người này cũng thật là thiêng, mấy ngày trước bà còn nghĩ sao lâu rồi Tiểu Mộc Đầu không tới mà hôm nay người đã tới thật rồi.

Khi bác gái Trịnh hỏi cô tên là gì, Lâm Ngọc Trúc chỉ nói tên mụ, bảo bác gái Trịnh sau này cứ gọi cô là Mộc Đầu là được, biệt danh này cô dự định sẽ dùng lâu dài.

Bác gái Trịnh nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc thì trong lòng lập tức nổi lửa, đôi mắt liên tục liếc vào cái gùi sau lưng cô, đợi cô đặt chiếc gùi xuống, mở tấm vải ra thì trông thấy một gùi táo đỏ, nụ cười cứ như vậy mà đông chứng trên mặt bà, bà nói với vẻ vô cùng thất vọng: "Mộc Đầu, sao lại không phải là lương thực?"

Không phải là bà không thích táo đỏ, trạm thực phẩm này của họ nhận được táo đỏ cũng sẽ gửi vào trong huyện thành, số lượng táo đỏ của thị trấn quả thực cũng không nhiều, có lúc tổ chức hỉ sự muốn mua táo đỏ còn phải đi xin người ta.

Nhưng cho dù táo đỏ có hiếm lạ hơn nữa cũng không thực tế bằng lương thực.

Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, nói với vẻ mất mát: "Dạo gần đây cũng không cho phép bán nhiều lương thực, đám tiểu lâu la chúng cháu nào có giành được, có thể kiếm được ít táo đỏ đã là may mắn lắm rồi."

Bác gái Trịnh:...

Lâm Ngọc Trúc lại xốc lại tinh thần, nói: "Bác gái, dưới đống táo này cháu còn có không ít trứng gà nữa."

"Thật sao?"
Bình Luận (0)
Comment