Chương 159 - Bác gái, nếu bác đã nói như thế thì cháu yên tâm rồi 2
Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Ngọc Trúc vẫn không quên dặn dò bác gái Trịnh lúc bán hàng phải cẩn thận một chút.
Đừng đi vào tuyến dưới khó khăn lắm mới phát triển được nữa.
Bác gái Trịnh cười, "Cháu yên tâm, muối thím ăn còn nhiều hơn cơm cháu ăn nữa, những đường quanh co trong này thím còn không nghĩ ra sao." Sống trong hẻm bao nhiêu năm rồi, ai tốt ai xấu trong lòng bà đều biết rất rõ.
Lâm Ngọc Trúc nghe bà nói như vậy cũng không lo lắng nữa.
Ra khỏi cửa chưa được bao lâu, cảm giác khác thường trong cổ họng đã biến mất, Lâm Ngọc Trúc biết là hiệu quả của kẹo đã hết, cũng không phí lời với bác gái Trịnh nữa mà vội vàng chuồn đi.
Lâm Ngọc Trúc lại đến khu người nhà bên phía quặng than, nơi này có một thím Lâm nhân phẩm cực kỳ tốt, nghe thấy thân thế cô đáng thương nên đã giúp cô kéo người mua đồ, còn không mặc cả giá, có người muốn mặc cả giá với Lâm Ngọc Trúc, thím Lâm ngược lại còn không hài lòng, dọa người ta không bán hàng cho nữa.
Nhìn có vẻ bọn họ thật sự giống họ hàng, hàng xóm láng giềng đều cười trêu bà coi cháu trai như con trai ruột vậy.
Thím Lâm còn vui vẻ nói còn không phải đã coi như con trai ruột rồi sao.
Lần này thím Lâm mở cửa cũng nhìn mấy lần mới nhận ra được cô, vỗ Lâm Ngọc Trúc rồi nói: "Mấy ngày không gặp lại tuấn tú hơn rồi, ai dô, sau này ấy à, cũng không biết cô gái nhà nào được lợi đây, buổi tối nằm mơ cũng phải cười chết mất."
Lâm Ngọc Trúc giả vờ xấu hổ, không lên tiếng, được thím Lâm nhiệt tình kéo vào trong.
Đợi thím Lâm đóng cửa xong, Lâm Ngọc Trúc mới vén tấm vải trên gùi ra.
Lần này trong gùi của cô đựng táo đỏ và hai con gà sống, về vấn đề gà làm bẩn táo đỏ thì chỉ có thể nói là thời đại này không ai để ý chi tiết nhỏ này cả.
Lâm Ngọc Trúc cố ý trùm kín đầu gà, không để chúng mổ hỏng táo.
Thím Lâm thấy trong sọt chỉ có táo đỏ thì hỏi với vẻ rất quan tâm: "Cháu không kiếm được lương thực ư? Có phải đã bị người ta bắt nạt không?"
Lâm Ngọc Trúc gãi đầu một cách ngây ngô, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Không thím ạ, cháu nói thật với thím, hiện giờ bên kia không muốn bán lương thực ra, sắp tới mùa đông rồi, họ đợi tăng giá bán trước Tết. Đợi này bán ra ít, cháu không giành được."
Thím Lâm vừa nghĩ đã biết chuyện thế nào, còn an ủi cô: "Không giành được thì thôi, đừng chen vào làm gì, vì một chút tiền như vậy không đáng đâu, giờ thím sẽ đi kêu người đến cho cháu."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng kéo thím Lâm đang muốn ra ngoài lại, nói: "Thím à, thím đợi chút cháu nói với thím chuyện này."
"Ờ, cháu nói đi."
"Thím, thím xem thím có muốn nhập hàng chỗ cháu không, mỗi lần lấy hàng cháu lấy thím rẻ một chút, như vậy thím cũng kiếm được chút tiền phí sinh hoạt trong nhà, cứ làm phiền thím như vậy cháu cũng thấy ngại."
Thời đại này trong tay có trấu cũng có thể đem bán, Lâm Ngọc Trúc không phải là tốt bụng đem tiền dúi vào tay người khác mà cô biết, đi khắp hang cùng ngõ hẻm dựa vào người khác lôi kéo người giúp cô như vậy không phải là kế lâu dài, chi bằng phát triển tuyến dưới.
Kiếm được tiền có được lợi ích mới có thể có động lực bán ra càng nhiều hàng hơn.
Hôm nay bán mười cân, ngày mai bán hai mươi cân, người mập đều là từ từ ăn mà ra.
Ánh mắt thím Lâm nhìn Lâm Ngọc Trúc càng thêm hòa ái và cảm động, bà nói: "Thím đã nói cháu là một đứa trẻ tốt mà chú cháu vẫn cứ bảo thím phải đề phòng, thím thấy mắt nhìn người của ông ấy còn kém thím xa, thím vừa nhìn thấy cháu đã biết cháu là một đứa trẻ tốt rồi."
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì ngây ngô, sao trông chú Lâm nhà này lại không thuận mắt thế nhỉ? Chuyện này phải ghi nhớ mới được.
Không có chuyện gì là một chai rượu không giải quyết được một lão già, một chai không được thì hai chai.
Lâm Ngọc Trúc tính giá bảy hào một cân táo đỏ và năm đồng rưỡi một con gà mái cho thím Lâm, nhận lấy hai mươi lăm đồng, lại nói chuyện phiếm vài câu mới xấu hổ mà rời khỏi, ánh mắt của thím Lâm nhìn cô quá mức hiền từ rồi.
Cô có chút không chịu nổi...