Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160 - Thua Lỗ Rồi! Thua Lỗ Rồi! 1

Chương 160 - Thua lỗ rồi! Thua lỗ rồi! 1
Sau đó cô lại đi đến mấy nhà mà cô đã quen biết, có qua lại trước đó, nhưng cũng chỉ có thím Phùng trong khu gia chúc và thím Tạ ở khu ngõ phía tây bên kia dám hợp tác với cô.

Người có lá gan lớn vẫn là số ít.

Lâm Ngọc Trúc cũng không miễn cưỡng, có bốn vị bác gái giúp đỡ bán, đã có thể tiết kiệm không ít thời gian của cô rồi, thời gian tiết kiệm được còn có thể đi thêm được vài nơi khác.

Nghĩ đến táo đỏ chất thành đống trong không gian của mình Lâm Ngọc Trúc liền vui vẻ, cô thật đúng là vô cùng thích những quả táo đỏ này.

Lâm Ngọc Trúc còn bán chút lương thực và dầu ở những nơi cô chưa từng đến, kiếm được hơn bảy mươi đồng liền dừng lại.

Nghĩ đến Sấu Hầu và anh Ngưu đều bị bắt đi rồi, Lâm Ngọc Trúc tính toán đi chợ đen xem xét tình huống.

Lâm Ngọc Trúc dự định đi chợ đen bên phía bệnh viện kia, dù sao thì tốt xấu gì cô cũng quen thuộc nơi đó, nhưng nghĩ đến Bàn Tử cùng anh trai nhỏ đưa thư, bước chân của Lâm Ngọc Trúc lại ngừng lại, chuyển đến ga xe lửa.

Nhà ga xe lửa là nơi vàng thau lẫn lộn, người đến người đi, Lâm Ngọc Trúc tìm một lúc lâu, mới phát hiện những người này ở một góc khuất, còn rất có năng lực ẩn náu.

Lâm Ngọc Trúc có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, những người này sẽ ở làm buôn bán nhỏ trong một cái chỗ toàn đồ phế thải sắt vụn.

Nơi này ngay cả chỗ ẩn nấp cũng không có, nhưng gặp phải tình huống cũng dễ dàng bỏ chạy...

Có một đoạn hàng rào bị người ở chợ đen làm hỏng một đoạn, sau khi Lâm Ngọc Trúc chui vào thì cô tìm một chỗ không sai biệt lắm buông cái giỏ xuống, nhìn chung quanh bốn phía, sợ bị ai đó tới tóm hết cả một ổ.

Cô đây là không có cảm giác an toàn nha.

Lâm Ngọc Trúc vừa ngồi xổm xuống đã có không ít người tới hỏi cô bán cái gì, vừa nghe là táo đỏ còn rất ghét bỏ, trong mười người tới hỏi thì có tám người là muốn mua lương thực.

Có người nhìn dáng vẻ táo đỏ này không tệ nên mua nửa cân, có người thì mua một cân, có người càng tuyệt vời hơn là không thèm hỏi là gì đã mua rồi.

Lâm Ngọc Trúc dứt khoát bán cho người đó hai hào mười quả táo.

Lâm Ngọc Trúc cầm lấy hai hào, vị khách kia thì chọn ra mười quả táo, sau đó lại thật cẩn thận bỏ vào trong túi, khiến Lâm Ngọc Trúc nhìn trong lòng đều có chút chua xót.

Điều kiện sinh hoạt của mọi người thực sự là quá khó khăn rồi.

Lâm Ngọc Trúc còn chưa thương cảm được mấy giây thì cô đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc, Lâm Ngọc Trúc nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì cô thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Hai bím tóc của đồng chí Vương Tiểu Mai trước mặt đã được cuốn lại, Vương Tiểu Mai còn đội một cái khăn trùm đầu trông vừa già vừa quê mùa, còn tô son môi đỏ chót, hẳn là dùng giấy đỏ tô, mấu chốt là Vương Tiểu Mai còn chấm đầy sẹo mụn lên mặt.

Cái cách ăn mặc trang điểm này của Vương Tiểu Mai muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, nhìn qua trông Vương Tiểu Mai cực kỳ giống một người phụ nữ đã có gia đình, nhưng miễn cưỡng xem như là ngụy trang được rồi.

Sau đó chỉ thấy Vương Tiểu Mai ngồi xổm xuống cố làm ra vẻ mà hỏi: "Chàng trai trẻ, táo này của cậu bán như thế nào?”

Lâm Ngọc Trúc cố nén ý cười, nhìn Vương Tiểu Mai đại khái là không nhận ra cô nên cô thả lỏng không ít, nghiêm trang nói: "Tám hào một cân." Không được rồi, cô buồn cười quá đi mất.

Vương Tiểu Mai nhíu mày, cô ta biết cô ta vẽ có xấu một chút, chính là không khống chế được nên vẽ nhìn có hơi xấu thôi, như vậy thì có cái gì mà buồn cười chứ?

Vương Tiểu Mai nhìn kỹ “cái người bán táo này” hai lần, nghĩ thầm chàng trai này bộ dạng còn rất tuấn tú đấy.

Lâm Ngọc Trúc thấy Vương Tiểu Mai vẫn nhìn chằm chằm mình, làm bộ không vui hét lên với Vương Tiểu Mai: "Ai ai ai, có mua hay không, đã lớn tuổi như này rồi còn nhìn chằm chằm một chàng trai trẻ xem cái gì đây.”

Nếu Vương Tiểu Mai cứ nhìn như vậy, nhận ra cô thì cô phải làm sao bây giờ!

Trên mặt Vương Tiểu Mai đỏ lên, bĩu môi, nghĩ chàng trai này thật hẹp hòi, chính là liếc mắt một cái, đưa tay chọn một quả táo cũng không hỏi liền nếm thử.

Lâm Ngọc Trúc thấy thủ pháp này của Vương Tiểu Mai đều rất thuần thục, đây là bình thường không ít lần làm như vậy đi?

"Không ngọt chút nào cả!" Vương Tiểu Mai ghét bỏ nói xong lại cầm lấy một quả táo tiếp theo nếm thử.

Lâm Ngọc Trúc… Cô như vậy đã từng bị đánh lần nào chưa hả?
Bình Luận (0)
Comment