Chương 162 - Của cô thì tất nhiên là cô phải tự mua rồi 1
Chỉ cần nhìn thấy Lý Bàn Tử ở tiệm cơm quốc doanh là lần đấy có thể nhìn thấy anh trai nhỏ đưa thư, nhưng lần này Lâm Ngọc Trúc nhìn một vòng cũng không thấy bóng người Thẩm Bác Quận đâu.
Lý Bàn Tử đã gọi đồ ăn xong đang đi tới, thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn xung quanh liền nói: "Anh trai anh hôm nay không đến, phải đi đưa một đống thư nữa.”
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, cô đúng là tìm người đưa thư, lúc này mà giải thích thì sẽ càng khiến cho người khác hiểu lầm thêm, vì thế Lâm Ngọc Trúc hời hợt nói: "Công việc này rất vất vả nhỉ.”
Lý Bàn Tử gật gật đầu, đúng là rất vất vả, bọn họ lúc trước làm tình báo, trong lúc lần theo dấu vết của đám người kia thì biết được người giật dây trong đám người đó là một thanh niên trí thức, chỉ là không biết cụ thể ở thôn nào, vì thế anh trai anh ta đã được sắp xếp thành người đưa thư.
Thư từ có thể phản ánh mạch lạc nhất, bất kể là thư từ của những người thanh niên trí thức này được gửi qua đường bưu điện nào tới đây, là ai gửi tới, có quan hệ gì với nhóm thanh niên trí thức này cũng phải ghi chép lại, còn phải tìm hiểu rõ tình huống của nhóm thanh niên trí thức trong thôn một lượt, Lý Bàn Tử cảm thấy loại công việc như này anh ta không làm được.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện mỗi lần tán gẫu về người đưa thư cùng Lý Bàn Tử thì Lý Bàn Tử đều sẽ không nói quá nhiều về người đưa thư, dù có nói cũng chỉ là nói lướt qua, vì thế Lâm Ngọc Trúc càng thêm nghi ngờ thân phận của hai người này.
Nếu đã không muốn nói quá nhiều thì cô cũng không cần phải tiếp tục cái đề tài này nữa, cô cũng không muốn bản thân bị cuốn theo vào chuyện của bọn họ, như vậy thì oan uổng biết bao nhiêu chứ.
Vì để bầu không khí giữa hai người không xấu hổ, Lý Bàn Tử ở đó lôi kéo đề tài nói chuyện, có Lâm Ngọc Trúc phối hợp, nói đến phía sau hai người bọn họ đều cảm thấy quả thực là tiếc vì đã gặp nhau quá muộn, còn cực kỳ muốn kết nghĩa anh em ngay tại chỗ này.
Lý Bàn Tử sau khi nói chuyện với Lâm Ngọc Trúc một hồi thì trực tiếp nói: "Em gái, sau này em có việc liền tìm anh, chỉ cần là chuyện anh có thể giúp đỡ được thì anh tuyệt đối không từ chối.”
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Anh Bàn Tử, em xác thật là có một chuyện cần anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì chứ?”
"Anh Bàn Tử có quen biết người trong Bộ Giáo dục hay không, có thể giúp em hỏi thăm một chuyện hay không."
Lý Bàn Tử cẩn thận nhớ lại xem mình có người quen biết người nào về phương diện này hay không, nhưng anh ta nhất thời lại nhớ không ra nên hỏi Lâm Ngọc Trúc trước: "Hỏi thăm cái gì?”
“Em cũng là nghe đồn được là, nghe nói lãnh đạo công xã bên kia có ý muốn xây dựng trường tiểu học trong thôn, em liền muốn biết xây ở thôn nào."
Lâm Ngọc Trúc cũng không thật sự trông cậy vào Lý Bàn Tử có thể giúp đỡ gì cho cô, cô cũng chỉ là tuỳ tiện hỏi mà thôi.
"Được, đến lúc đó anh giúp em hỏi thăm một chút, thật sự có tin tức gì thì để thời điểm anh trai anh đưa thư thuận tiện nói cho em biết."
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói cảm ơn.
Chờ sủi cảo làm xong, hai người lại đi bưng sủi cảo, Lý Bàn Tử mua hai phần, lúc bưng lên bàn lại lấy ra một hộp cơm từ trong ba lô, bỏ một đĩa sủi cảo vào trong hộp cơm.
Lâm Ngọc Trúc vừa nhìn liền biết là đem về cho anh trai đưa thư, tùy ý hỏi: "Anh Bàn Tử, các anh mỗi ngày đều đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, như vậy thì có thể tích góp được chút tiền nào hay không?”
Hai phần tiền lương thì sao có thể không tích góp được chút nào chứ, Lý Bàn Tử thiếu chút nữa nói ra miệng, thầm nghĩ một tiếng thật nguy hiểm, cười ha hả nói: "Không có biện pháp, hai người bọn anh đây đều là không có thời gian nấu cơm, lại không thể ăn uống qua loa mỗi ngày để đối phó cho xong, ha ha.”
Lâm Ngọc Trúc cười cười, mặt mày cong cong, không thể đơn thuần hơn.
Bữa cơm này Lâm Ngọc Trúc cũng không moi được thông tin gì hữu dụng từ Lý Bàn Tử.
Chờ đến thời điểm đến Cung Tiêu Xã, Vương Tiểu Mai đã đến đó rồi, Lâm Ngọc Trúc cầm hai cái bánh bao đưa cho cô ta: "Muốn ăn không?”
Vương Tiểu Mai vội vàng gật đầu, cô ta sắp chết đói đến nơi rồi, cả buổi sáng đều bận rộn mà.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai cắn hai ba miệng đã ăn hết nửa cái bánh bao, có chút dở khóc dở cười, đây là đói biết bao nhiêu chứ.
Hai người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai bọn họ đứng ở cổng, chờ Vương Tiểu Mai ăn xong mới vào Cung Tiêu Xã.
Qua trận mưa này, trời xem như hoàn toàn lạnh xuống, gió thu ban đêm khiến cho cửa sổ kính đều vang lên thành tiếng, Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhớ tới cô chưa mua loại kính có sơn lót, lần này đến trấn nhất định phải mua mới được.
Nếu cứ tiếp tục có gió như thế này, cô sợ kính sẽ vỡ mất.
Cũng may vẫn có hàng, năm xu một túi nhỏ, Lâm Ngọc Trúc mua hai túi.