Chương 163 - Của cô thì tất nhiên là cô phải tự mua rồi 2
Vương Tiểu Mai ở bên cạnh rất ngượng ngùng nói: "Tôi có tiền, tôi tự mình mua là được.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn Vương Tiểu Mai: "Của cô thì tất nhiên là cô phải tự mua rồi.”
Vương Tiểu Mai:... “Vậy thì cô mua hai túi để làm gì.”
Lâm Ngọc Trúc trong nháy mắt nở nụ cười ha ha: "Chị Tiểu Mai à, nếu không tôi mua cho cô một túi đi, cô nói như vậy làm tôi xấu hổ quá.”
Vương Tiểu Mai bĩu môi tự mình mua một túi.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì dỗ dành Vương Tiểu Mai, "Lúc trước tôi không có khóa cửa vẫn là hỏi mượn Lý Hướng Vãn, chất lượng khóa cửa của cô ấy tốt hơn so với khoá cửa ở Cung Tiêu Xã, vì thế lần này tôi mua thêm một túi, về tặng cho Lý Hướng Vãn.”
“Cái này gọi là cho đi rồi nhận lại, tôi không phải là thiếu cô ấy một lần ân tình sao, lần này mua loại sơn lót này về xem như trả lại ân tình cho cô ấy.”
Còn có nguyên do khác, nhưng Lâm Ngọc Trúc cũng không có nói tỉ mỉ.
Gần đây trời mưa, cô và Vương Tiểu Mai không ít lần ngồi dưới mái hiên xem náo nhiệt, có thể là cô đã lơ đãng nói câu nào đó khiến Lý Hướng Vãn nghi ngờ.
Có một ngày Lý Hướng Vãn tới hỏi Vương Tiểu Mai có thân thích họ Mã hay không.
Vương Tiểu Mai không hiểu ra sao, Lý Hướng Vãn cười ha ha nói: "Hình như là họ Mã tên Mai gì đấy, cũng là một em gái rất tốt, rất giống cô.”
Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh, nghe Lý Hướng Vãn miệng lưỡi dẻo quẹo hỏi thăm tin tức.
Lâm Ngọc Trúc cũng học Vương Tiểu Mai, dùng vẻ mặt mê mang nhìn Lý Hướng Vãn, đây là hoài nghi cô xuyên tới, đang thăm dò?
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cô cần phải làm điều gì đó phù hợp với hành vi của những người ở thời đại này để giảm bớt sự nghi ngờ của nữ chính.
Bên này Vương Tiểu Mai nghe Lâm Ngọc Trúc giải thích, gật gật đầu hiểu rõ, đột nhiên nhớ tới Triệu Hương Lan, khó hiểu hỏi: "Cô nói Lý Hướng Vãn như thế nào đột nhiên có quan hệ tốt với Triệu Hương Lan chứ.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cô cũng không biết, nhẹ giọng nói: "Quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn không tệ.”
“Hình như là vậy." Vương Tiểu Mai cũng chỉ là thuận miệng nói hai câu, nghĩ đến lúc trước cô ta ở chung cùng với Triệu Hương Lan, tính tình Triệu Hương Lan xem như là người mềm mại, có thể thân thiết với Lý Hướng Vãn cũng không tính là kỳ lạ.
Vương Tiểu Mai đột nhiên cười hì hì nói: "Nhìn Trương Diễm Thu đáng thương như vậy, sao tôi lại vui vẻ như vậy chứ.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Lâm Ngọc Trúc tùy ý liếc mắt một cái thì phát hiện lúc này Cung Tiêu Xã còn bán vải nhựa trong suốt, vì thế cô tiến lên hỏi giá, mua một mét năm vải nhựa trong suốt, Vương Tiểu Mai nghĩ đến mùa đông muốn dùng, cũng mua cùng với Lâm Ngọc Trúc.
Đông Bắc bên này mùa đông lạnh, điều kiện kém thì người ta sẽ dán một tầng giấy lên cửa sổ, điều kiện tốt một chút thì đóng đinh một lớp vải nhựa trên cửa sổ, như vậy thì vào mùa đông trong phòng cũng có thể ấm áp không ít.
Hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai còn mua chút đồ dùng hàng ngày, đợi đến khi hai người bọn họ mua cũng không sai biệt lắm thì mới trở về, lần này lúc trở về trên đường thoải mái hơn nhiều so với lần trước.
Vừa vào thôn lại gặp được người quen cũ, chính là thím Lý Tứ.
Muốn nói cả thôn ai nhàn rỗi nhất thì người đó cũng chính là thím Lý Tứ, bà ta độc chiếm vị trí trên cái bảng nhàn rỗi ấy cũng hơn hai mươi năm rồi.
Lúc thím Lý Tứ nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lại nghĩ tới thù của bà ta còn chưa báo được, lúc này mà không báo thù thì còn đợi đến lúc nào chứ.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai liền nhìn thím Lý Tứ chạy đến trước mặt bọn họ như một cơn lốc xoáy nhỏ.
Hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai nghiêng đầu có chút khó hiểu, bà ta đây là tới đây làm gì chứ.
Lúc này cửa thôn ngoại trừ ba người bọn họ ra thì cũng không có ai khác.
Vương Tiểu Mai vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm thím Lý Tứ, cũng đoán không ra người này muốn làm gì, Vương Tiểu Mai hù dọa bà ta nói: "Thím muốn làm gì thế, chúng cháu có hai người đó.”
Thím Lý Tứ nhếch khóe miệng lên, cười lạnh một tiếng, sau đó đặc biệt trơn tru nằm trên mặt đất.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bà ta nằm ngay thẳng dưới mặt đất.
Sau đó chỉ thấy thím Lý Tứ bắt đầu gào thét: "Ôi chao, không được rồi, người đâu mau tới đây, nhóm thanh niên trí thức đánh người rồi, ai a, đánh chết người rồi.”
Vương Tiểu Mai vẻ mặt sững sờ, sau đó tức giận giậm chân mắng to: "Cái bà già này bà nói dối nhen, chúng tôi ngay cả đụng cũng không đụng tới bà nha, bà đây là tự mình ngã xuống.”
Lâm Ngọc Trúc đều bị thím Lý Tứ chọc cười, oan oan tương báo tới khi nào nữa nha, kỳ thật cô cũng muốn nằm xuống cùng gào thét với bà ta, nhưng ngẫm lại một cô gái nũng nịu như cô vẫn là bỏ đi, dù sao thì cũng phải lưu lại chút thể diện cho mình chứ.
Không đến hai phút đồng hồ, đã có không ít người nghe thấy tới xem náo nhiệt, vừa nhìn là ba người này thì mọi người đều hai mặt nhìn nhau, thím Lý Tứ đây là hôm nay đặc biệt tới tìm hai người bọn họ?
Cứ như vậy tất cả mọi người vây quanh một bên xem náo nhiệt.
Vương Tiểu Mai cực kỳ tức giận, Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ vào người Vương Tiểu Mai để Vương Tiểu Mai bình tĩnh lại.
Sau đó, Lâm Ngọc Trúc vừa xắn tay áo vừa cười hì hì hỏi thím Lý Tứ: "Thím Tư, nếu thím đã nói như vậy thì, việc này dứt khoát coi như vậy đi, đến đây, nói cho cháu biết xem thím muốn bồi thường mấy quả trứng gà?”