Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164 - Sao Cô Lại Đoán Được! 1

Chương 164 - Sao cô lại đoán được! 1
Thím Lý Tứ chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Lâm Ngọc Trúc, nhưng là nghe được bồi thường trứng gà, bà ta cảm thấy làm sao có thể như thế được, vô liêm sỉ nói: "Phải bồi thường tiền, tôi bị các cô đánh đến không đứng dậy được, sao có thể chỉ bồi thường mỗi trứng gà được.”

Lâm Ngọc Trúc xắn tay áo lên, gật đầu, tốt tính nói: "Dễ nói, dễ nói." Không phải là muốn tiền sao.

"Vương Tiểu Mai, cô đi nâng chân thím ấy lên, nghe tôi chỉ huy.”

Các bác gái vây xem hai mặt nhìn nhau, đây là muốn làm gì thế.

Vương Tiểu Mai sững sờ nghe Lâm Ngọc Trúc chỉ huy, chạy đến bên thím Lý Tứ nhấc chân bà ta lên, Lâm Ngọc Trúc bên này nhấc tay thím Lý Tứ lên, dưới sự ra hiệu của Lâm Ngọc Trúc hai người bọn họ cùng nâng thím Lý Tứ lên.

Thần sắc thím Lý Tứ không tốt lắm, có chút hoảng sợ gào thét: "Các người muốn làm gì.”

Lâm Ngọc Trúc không để ý tới bà ta, nói với Vương Tiểu Mai: "Tới, đung đưa một chút, đung đưa cao một chút để lát nữa ném ra xa cho dễ.”

Vương Tiểu Mai:...

Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ thím Lý Tứ này mỗi ngày đều đi tới đi lui, lúc này đung đưa như vậy vẫn là có lợi, xem xem nhẹ như vậy, đung đưa cũng không tốn sức.

Thím Lý Tứ bị hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đung đưa đến hoảng hốt, mê man, dù sao cũng là tuổi tác có chút cao rồi nên có chút ăn không tiêu, đầu óc lúc này cũng cảm thấy trướng lên, liền nhìn con bé xấu xa Lâm Ngọc Trúc ở trên đầu bà ta cười tủm tỉm hỏi bà ta: "Thím Tứ, thím muốn cháu bồi thường bao nhiêu tiền, một đồng? Năm đồng? Hay mười đồng? Để cháu tính toán xem nên ném thím ra xa bao nhiêu.”

Sau đó thím Lý Tứ bị đung đưa càng ngày càng cao.

Thím Lý Tứ bắt đầu sợ hãi, nếu bà ta mà thật sự bị ném ra ngoài thì cái xương già này của bà ta làm sao có thể chịu được chứ, vì thế bà ta giãy dụa muốn xuống.

Chờ sau khi Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai buông tay, thím Lý Tứ liền sợ hãi chuồn đi, cũng không biết có phải là bà ta bị đung đưa đến có chút mơ hồ hay không, lúc đi còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đám người vây quanh một bên cười ha ha.

Vương Tiểu Mai lau mồ hôi trên trán, cũng cười theo.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm thím Lý Tứ, cũng không biết bà già này sau này còn có động tác gì nữa.

Chờ mọi người đều tan rã, các bác gái trong thôn lại thảo luận.

"Nhóm nữ thanh niên trí thức này thật sự là một người lại hung dữ hơn so với một người."

"Còn không phải như vậy sao, bà xem hai chị em nhà họ Đổng kia, còn có Lý Hướng Vãn, hai người đàn ông to lớn đều không thể khống chế được cô ta, nhóm các cô gái mới tới này nhưng thật khó lường, ai nấy đều có chủ ý của mình."

"Sau này cưới vào nhà, ai có thể khống chế được chứ..."

Lâm Ngọc Trúc nghĩ cô vậy là nổi tiếng rồi hay sao?

Vương Tiểu Mai đi theo phía sau Lâm Ngọc Trúc hưng phấn hỏi: "Lúc ấy cô chỉ định hù dọa bà ta một chút hay là thật sự muốn ném bà ta đi vậy?”

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, nghiêm túc nói: "Hù dọa không được thì nhất định phải ném đi, bà ta đều đã nhẫn tâm muốn lừa gạt tống tiền chúng ta cơ mà.”

Vương Tiểu Mai á một tiếng, sau đó hỏi: "Vậy cô không sợ phải bồi thường tiền hay sao.”

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: "Ngã bị thương đi bệnh viện mới dễ xem bệnh đó, đỡ phải giả vờ nói đau này đau kia, ngã bị thương thật thì đơn giản hơn nhiều, chỗ nào bị thương thì chữa chỗ đó, những thứ khác cứ không nhận, hơn nữa khám bệnh xong bồi thường hai quả trứng gà liền xong việc, lần trước tôi ngã bị thương cũng không để cho bà ta bồi thường tiền nha.”

Vương Tiểu Mai: ....

Chờ lúc hai người bọn họ trở lại sân sau của nhóm thanh niên trí thức thì thấy Lý Hướng Vãn cùng thợ mộc ở đó thương lượng làm cái cửa lớn chứng nào.

Đây là muốn làm thật rồi.

Ngón tay Vương Tiểu Mai chọc chọc Lâm Ngọc Trúc, thấp giọng hỏi: "Cô nói Lý Hướng Vãn mang theo bao nhiêu tiền từ nhà đến? Sao tôi cảm giác cô ta xưa nay chưa bao giờ thiếu tiền vậy, mà tôi cũng không thấy ai trong nhà cô ta liên lạc với cô ta nghen.”

“Không phải nói cũng có thân thích sao."

Vương Tiểu Mai bừng tỉnh đại ngộ ồ một tiếng, Lâm Ngọc Trúc nói thân thích chính là ý nghĩa theo nghĩa đen, thế nhưng hiển nhiên Vương Tiểu Mai lại có chút hiểu lầm.

Nói không chừng hai người này một ngày nào đó sẽ đụng phải nhau trên chợ đen.
Bình Luận (0)
Comment