Chương 165 - Sao cô lại đoán được! 2
Mua được loại cửa kính có sơn lót rồi nên Lâm Ngọc Trúc về đến nhà liền vội vàng lấy ra chuẩn bị dùng, thuận tiện đưa một phần khác mà cô đã mua cho Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn nhận lấy với vẻ mặt nghi hoặc, làm gì cho cô ta một nắm bùn đất cơ chứ?
"À, cô không biết cái này sao?" Lâm Ngọc Trúc cực kỳ nghi hoặc nhìn Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn có chút bối rối, cô ta phải biết một nắm bùn đất này sao?
Lâm Ngọc Trúc cười cười, nặn ra một khối nhẵn nhụi ấn vào khe cửa sổ, chờ sau khi bốn phía cửa kính đều được dán một vòng sơn lót xong thì cửa kính quả nhiên vững chắc hơn không ít so với lúc trước.
Lý Hướng Vãn sau khi xem mới biết nắm bùn này là dùng để làm gì, nghĩ đến cô ta rốt cuộc là xuyên tới nhưng lại có nhiều thứ mà cô ta không biết đến thế.
Cô ta trước đó có nhìn thấy trong giỏ trúc mà Lâm Ngọc đeo có một cuộn vải nhựa, nghĩ chẳng lẽ Lâm Ngọc Trúc đây là muốn làm một cái lều mùa đông cho dễ trồng rau ha gì? Lý Hướng Vãn cẩn thận đánh giá Lâm Ngọc Trúc, sau đó thăm dò nói: "Tôi thấy cô mua chút vải nhựa, cái này là dùng để làm gì thế?”
Lâm Ngọc Trúc cười cười nói: "Mùa đông lạnh, gió lớn, đóng đinh vải nhựa ngoài cửa sổ có thể khiến trong phòng ấm hơn một chút, cô ở phương nam có lẽ không biết rõ về điều này đi.”
Lý Hướng Vãn vừa nghe lời này của Lâm Ngọc Trúc liền bỏ đi suy nghĩ trong đầu, cười chính mình suy nghĩ nhiều quá rồi, trên đời này làm sao có thể có nhiều người xuyên không như vậy được.
Lâm Ngọc Trúc chăm chú nhìn Lý Hướng Vãn đang trầm tư, một lát sau mới dời tầm mắt đi.
Chờ đến ban đêm yên tĩnh, Lâm Ngọc Trúc vào không gian đếm toàn bộ tài sản của mình, không tồi không tồi nha, đã hơn bảy trăm rồi, cách số tiền một ngàn đồng để hình dung về nhà giàu cũng chỉ còn kém một bước nữa thôi.
Cô sắp có một ngàn đồng rồi, ha ha ~ Nhớ tới Mao Đài mới mua, Lâm Ngọc Trúc dự định trước tiên mua màng bảo quản niêm phong lại, nhưng Lâm Ngọc Trúc còn chưa mua, trước mắt cô đã xuất hiện đủ loại tủ rượu.
Đôi khi phải nói rằng hệ thống thực sự là “rất chó” nha.
Lúc bán hàng cũng phải xem xem người ta có tiền hay không chứ?
Lâm Ngọc Trúc tắt màn hình trực tiếp bỏ Mao Đài vào trong kho hàng, chờ có tiền mua tủ rượu rồi nói sau, sao cô lại nghèo như vậy chứ.
Vừa nghĩ như vậy, trong nháy mắt Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy hơn bảy trăm đồng trong túi không còn nhiều như vậy nữa.
Sau khi trời nắng, mọi người lại tiếp tục làm việc, Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai thu hoạch rau trong vườn, đừng nhìn chỉ là một mảnh đất nhỏ như vậy, nhưng có không ít rau đâu.
Ngay cả cà tím hái ra cũng có thể muối một vại cà tỏi.
Tay nghề làm đồ chua của Vương Tiểu Mai là tuyệt nhất, đi tới Đông Bắc bên này, Vương Tiểu Mai còn lĩnh hội thấu đáo được thủ pháp muối đồ chua này không ít, lúc này cô ta liền bắt đầu khoác lác với Lâm Ngọc Trúc.
Vương Tiểu Mai nói đến mức nước miếng của Lâm Ngọc Trúc đều chảy ròng ròng, Lâm Ngọc Trúc hiện giờ đều là cam tâm tình nguyện giúp Vương Tiểu Mai thu hoạch rau, dù sao trước cửa phòng Vương Tiểu Mai có đặt một hàng dưa muối, lớn nhỏ đều có, tất cả đều có thể ăn cả mùa đông.
Lâm Ngọc Trúc nịnh nọt gọi Vương Tiểu Mai là chị Tiểu Mai.
Đậu giác ở Đông Bắc và phương Nam không giống nhau lắm, đậu giác ở Đông Bắc không có nhiều chủng loại như đậu giác ở phương Nam, lúc hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai hái đậu giác, Vương Tiểu Mai ở một bên vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ai, cô chưa ăn đậu giác chua đi, đậu giác chua của chúng tôi mới ăn ngon lắm, băm nhỏ đậu giác ra, trộn với miếng thịt lợn nhỏ và ớt, sau khi xào xong múc một muỗng trộn với phở hoặc cơm mà ăn, ai nha, như vậy mới ngon.”
Lâm Ngọc Trúc nghe vậy vẫn luôn nuốt nước miếng, liên tiếp hái vài nắm đậu giác, sau đó hỏi Vương Tiểu Mai: "Chị Tiểu Mai, chị có biết làm phở không?”
Vương Tiểu Mai cực kỳ kiêu ngạo nói: "Biết thì có biết, thế nhưng không cần phiền toái như vậy, tôi có phương pháp có thể lấy được, chờ qua một thời gian, tôi làm canh phở cho cô ăn.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu trầm tư một chút, đồ vật ở phía nam này muốn lấy là có thể lấy được sao, vì thế Lâm Ngọc Trúc lớn mật hỏi: "Chị Tiểu Mai, chị có thân thích chạy xe hàng lớn đúng không?”
Vương Tiểu Mai mắt tròn, ngạc nhiên nói: "Sao cô lại đoán được.”
Lâm Ngọc Trúc cười cười, ừm, vừa khéo lại đoán được mới hay chứ.