Chương 166 - Thư đến! 1
Khoảng đất trồng rau của Vương Tiểu Mai mà Vương Tiểu Mai với nhóm thanh niên cũ chia nhau chiếm khoảng bảy phần, hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đã hái xong số đậu giác có thể hái được bên phía đất của Vương Tiểu Mai, sau đó hai người họ thái đậu giác thành khúc nhỏ, trãi mỏng trên tờ báo và đặt ở trên mặt đất để phơi khô.
Động tác của cả hai người đều nhanh chóng vì sợ lại mưa một trận nữa thì không phơi khô các loại rau được, dù sao thì đậu giác phơi khô này cũng coi như là một trong số ít rau quả vào mùa đông.
Cũng may vườn rau ở ngay trước cửa nhà, Lâm Ngọc Trúc đi theo Vương Tiểu Mai bận trước bận sau, hái xong toàn bộ rau trong vườn, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Thời điểm chân trời dần dần nhuốm màu ngũ sắc thì Lâm Ngọc Trúc nghe được sân trước tựa hồ có người gọi cô.
Đợi cô chạy tới liền nhìn thấy đôi chân dài của anh trai gửi thư đang chống xe đạp ở đó chờ cô, phải nói là nhìn như vậy còn rất đẹp trai nữa đó.
Sau khi anh trai gửi thư thấy cô đi ra thì còn coi cô giống như một người quen biết cũ, nói: "Đưa cô cái này."
Lâm Ngọc Trúc vốn tưởng rằng là thư của chị cả Lâm gửi tới, nhưng lúc Lâm Ngọc Trúc nhận lấy thư vừa nhìn thì thấy là Khâu Minh gửi tới, khóe miệng Lâm Ngọc Trúc cứng đờ, đứa nhỏ này tựa hồ có chút cố chấp nha.
Thẩm Bác Quận nhìn thần sắc khó lường của cô, hỏi một câu: "Đồng chí cách mạng sao?”
Lâm Ngọc Trúc còn có chút bối rối, không kịp phản ứng lời này là có ý gì.
Đợi sau khi Lâm Ngọc Trúc phản ứng lại được thì không biết nên trả lời như thế nào, thừa nhận cũng không phải, mà không thừa nhận thì lại giống như là hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi đó, chuyện này thật đúng là, làm cho người ta rối rắm nha.
Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, không tiếp tục truy vấn cái vấn đề này nữa, mà tựa như là vô tâm hỏi: "Tôi thấy sân này của các cô tựa hồ có không ít người ở nhỉ, nam thanh niên trí thức cũng có không ít ha?”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Bảy người lận.”
“Có người nào có nhà ở gần đây không? Tôi tới đưa thư lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp hết toàn bộ.”
Lâm Ngọc Trúc trên mặt cười cười, dường như không thèm để ý nói: "Có ba người trong nhà cách nơi này không tính là xa lắm.”
Thẩm Bác Quận gật gật đầu, tựa như tán gẫu trò chuyện mấy việc thường ngày, lại nói: "Vậy về nhà rất dễ dàng ha, khó trách không cần liên lạc thư từ.”
Lâm Ngọc Trúc không biết Thẩm Bác Quận rốt cuộc là muốn tìm hiểu cái gì, cũng không biết anh rốt cuộc muốn điều tra cái gì, thành thật nói: "Tôi chưa từng thấy bọn họ xin nghỉ phép về nhà, bọn họ hầu như cũng chưa từng bỏ việc, không đi làm hôm nào hết.”
Thẩm Bác Quận cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, lại nói: "Vất vả rồi, đúng rồi, Bàn Tử hôm qua có nói cô đang tìm hiểu chuyện xây dựng trường tiểu học?”
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy chuyện này hẳn là không liên quan gì đến vụ án bọn họ điều tra đi?
Vì thế, cô nói: "Ừm, năm trước trong thôn có người nghe nói công xã muốn xây trường tiểu học, nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức gì, chính vì như thế nên tôi mới muốn hỏi thăm một chút."
Thẩm Bác Quận suy tư một chút nói: "Tôi ngược lại có người quen biết, có thời gian tôi hỏi giúp cô một chút.”
Lâm Ngọc Trúc nháy mắt mấy cái, nhếch miệng cười nói: "Vậy thật sự là cám ơn anh.”
Thẩm Bác Quận cười khẽ một chút, chân dài đạp xe rời đi, Lâm Ngọc Trúc nhìn theo bóng hình Thẩm Bác Quận đi thật xa rồi mới thu hồi tâm tư, trong lòng nghĩ Thẩm Bác Quận này bảy tám phần là nằm vùng đi.
Nếu cô không đoán sai thì vừa rồi hẳn là Thẩm Bác Quận đang cố ý tìm hiểu một chút tình huống của nhóm nam thanh niên trí thức.
Lâm Ngọc Trúc xoay người trở về, đang nghĩ chẳng lẽ nhóm thanh niên trí thức có vấn đề gì hả thì bước chân đang đi của cô lại đột nhiên dừng lại.
Nhóm thanh niên trí thức trong chỗ cô không có vấn đề gì đó chứ?
Đồng thời Lâm Ngọc Trúc tựa hồ lại có chút ấn tượng mơ hồ về người nằm vùng này, nam chính Lý Hướng Bắc quen biết người nằm vùng kia hình như lúc người đó điều tra vụ án bị trọng thương phải nhập viện, phía sau giống như chuyển viện trở về kinh đô, sau đó kết quả là gì thì cô không biết.
Trong lúc đó Lý Hướng Bắc còn đến bệnh viện chăm sóc người đó, nữ chính cũng không ít lần hỗ trợ, vì thế sự ăn ý của hai người Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn bọn họ còn ngày càng gia tăng.
Cái người nằm vùng này cũng chỉ xuất hiện trong mấy đoạn, trong đó cơ bản đều là nằm trên giường hôn mê, một nhân vật như vậy trên cơ bản chính là công cụ tăng cường tình cảm của nam nữ chính mà thôi.
Ai có thể nhớ tên một nhân vật như vậy chứ?
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ cẩn thận, nhưng cô thật sự không nhớ ra được cái tên của người nằm vùng này.