Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168 - Nữ Đại Tam Ôm Gạch Vàng 1

Chương 168 - Nữ đại tam ôm gạch vàng 1
Dầu đậu nành không thể lập tức được ép ra, ngày hôm sau Lâm Ngọc Trúc dậy rất sớm, cô hỏi Vương Tiểu Mai có muốn lên trấn với mình hay không.

Vương Tiểu Mai lắc đầu, nếu gặp may ở chợ đen thì mỗi cân hàng có thể kiếm được một chút, không may thì căn bản không nhận được thứ gì tốt, cũng giống như lô táo đỏ hôm qua, may mắn nên kiếm được nhiều hơn một đồng, nhưng còn lâu mới quan trọng bằng đường của cô ta.

Cô ta tính lên núi nhặt củi, dành dụm đủ để nấu đường.

Lâm Ngọc Trúc đành phải lẻ loi một mình đi lến trấn, đã lên rồi thì kiểu gì cũng có thể bán được ít đồ.

Ra thôn không bao lâu, cô tìm một nơi kín đáo tiến vào không gian, lúc ra ngoài đã trở thành Mộc Đầu.

Đầu tiên cô cõng theo ba mươi cân táo đỏ đi đến xưởng đóng hộp, Tô Đại Hạo thấy chỉ mới mấy ngày mà cô đã có đồ để bán tiếp, cảm thấy rất hiếm có, đợi cô bỏ giỏ xuống, bên trong vẫn là táo đỏ, cũng không để ý mà vẫn thu tiền như lần trước, sau khi hai bên thỏa thuận tiền hàng xong, Lâm Ngọc Trúc quay người rời đi.

Lúc rời đi thì gặp bác gái Trịnh cũng cõng năm mươi cân táo đỏ đến, nửa năm nay làm những việc nông khác không có chút tiến triển nào ngoài việc sức khỏe tốt hơn, cõng năm mươi cân mà cũng không thấy mệt.

Bác gái Trịnh thấy vẫn chỉ có táo đỏ như cũ thì có chút thất vọng, Lâm Ngọc Trúc thật thà đàng hoàng an ủi bà ấy, lần sau không chừng có thể cướp được lương thực đó.

Dựa vào giá lúc đầu thì lấy của bác gái Trịnh ba bảy đồng năm, còn thím Phùng và thím Tạ thì lấy đồng giá là năm mươi đồng một cân táo đỏ.

Sau đó cô đi gặp thím Lâm, thím Lâm vẫn nhiệt tình kéo cô vào như cũ, lúc kéo cô vào sân thì cô từ trái qua phải, nhìn đến mức Lâm Ngọc Trúc cũng cảm thấy sợ, vội vàng hỏi có chuyện gì.

Không ngờ thím Lâm cực kì dịu dàng mà hỏi: "Mộc Đầu, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Lâm Ngọc Trúc luôn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, cô ngẩn người nói: "Mười bảy."

Thím Lâm gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Hơi nhỏ một chút, đúng lúc thím có một có biết một cô gái lớn hơn cháu ba tuổi rất tốt, cháu có để ý chuyện đó không? Có câu nữ đại tam ôm gạch vàng, rất thích hợp, nói chuyện xong xuôi thì một hai năm có thể thu xếp kết hôn."

Lâm Ngọc Trúc gãi đầu, giả vờ thẹn thùng nói: "Thím, cháu không vội, tuổi cháu vẫn còn nhỏ, hơn nữa ai muốn gả cho cháu chứ, trên có già dưới có trẻ."

Thím Lâm nghe xong những lời này thì đỏ mắt, vô cùng đồng tình nhìn Lâm Ngọc Trúc: "Đừng nói mấy lời buồn bã này, Mộc Đầu nhà chúng ta rất tốt, sau này nhất định sẽ càng tốt hơn."

Lâm Ngọc Trúc ngốc nghếch cười, không tiếp tục nhắc đến đề tài này, thím Lâm này đôi khi thật sự xem cô là cháu trai của mình mà đối đãi.

Sau khi mua năm mươi cân táo đỏ của thím Lâm, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy đã đủ.

Đống táo đỏ này chắc đủ để bán một thời gian.

Tính toán qua, trong tay cô còn một trăm bảy mươi đồng, Lâm Ngọc Trúc tạm thời cất đi tâm tư đến chợ đen của mình đi, Lý Bàn Tử không có chuyện gì còn đến chợ đen đi dạo, anh trai nhỏ gửi thư dường như cũng đang truy tìm cái gì đó, cũng không biết hai người này đang tra việc kinh thiên động địa gì, tốt nhất vẫn nên ít đi chợ đen thì hơn.

Tuy nói nữ chính luôn rất an toàn nhưng cô sợ lỡ như.

Vẫn nên dựa vào việc đi đến các ngõ nhỏ hẻm kiếm tiền thì hơn, mấy ngày trước mới bán một lượng táo, cũng không biết lúc nào có thể bán hết, lần này Lâm Ngọc Trúc cũng không vội vàng bán, cô tìm một chỗ không người vào trong không gian thay đồ rồi mới đến bưu cục gửi thư.

Sau khi gửi thư xong, trong một giây phút nào đó đầu óc Lâm Ngọc Trúc trống rỗng, cô cũng không biết trả lời như vậy có đúng hay không.

Đột nhiên suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, cuộc sống quá phức tạp rồi!
Bình Luận (0)
Comment