Chương 169 - Nữ đại tam ôm gạch vàng 2
Mơ màng một lúc lâu, cô quay người đi đến tiệm cơm quốc doanh, Lâm Ngọc Trúc gọi một bát cơm và một đĩa thịt kho tàu, lúc đang ăn, không ngoài ý muốn gặp được Lý Bàn Tử.
Đây đúng là duyên phận không hết.
Lý Bàn Tử thấy Lâm Ngọc Trúc thì cười ha ha nói: "Em gái, đời sống của em cũng không tệ đâu, ba ngày thì hai ngày đến quán cơm ăn."
Lâm Ngọc Trúc tủm tỉm cười, không để ý lắm nói: "Em vất vả lắm mới lên trấn, không phải nên ăn một bữa thật ngon sao, đâu bằng anh Bàn Tử ngày nào cũng đến ăn chứ."
Bàn Tử lắc đầu, thở dài nói: "Ôi, cũng chỉ có trưa mới được ăn một bữa đầy đủ."
Nhớ đến mấy hôm trước nói chuyện với anh Thẩm thì gặp em gái Tiểu Lâm, còn nói chuyện mấy câu, sau đó đột nhiên anh của anh ta nói buổi tối ăn cơm ở nhà, chuyện không đầu không đuôi này cũng quá bất ngờ rồi.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu tò mò, lời này hiểu thế nào?
"Anh anh nói cơm tối tự mình nấu."
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: "Như vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm được tiền nữa."
"Em gái, em không biết đâu, anh nấu anh ấy chê mặn, anh ấy nấu anh chê nhạt, căn bản không ăn chung với nhau được."
"Ồ... vậy mà cả hai đều biết nấu cơm sao, thật tốt, một hai bữa là ổn thôi, em vẫn chưa biết tên của anh và anh trai gửi thư đâu?"
"Ôi, nhìn anh này, anh quên mất, anh tên Lý Hồng Quân, anh ấy tên Thẩm Bác Quận, em gái, em thật sự không biết anh anh sao?"
Lâm Ngọc Trúc nhún vai, biết còn hỏi tên làm gì.
Lý Bàn Tử hít một hơi, hiểu lầm kia có chút lớn nha, cũng không biết anh của anh ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì rồi?
Lâm Ngọc Trúc ăn một miếng thịt một miếng cơm, mùi thức ăn ngào ngạt khiến Lý Bàn Tử càng đói hơn.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì hỏi tiếp: "Anh Bàn Tử, anh và anh trai đưa thư là họ hàng sao? Sao anh lại gọi người ta là anh vậy?"
"À, quen gọi từ lúc nhỏ."
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm từ nhỏ đã quen thì chắc vẫn luôn sống ở đây, vậy hẳn là không biết Lý Hướng Bắc nhỉ?
Hai người nói chuyện câu có câu không.
Cô cơm nước xong xuôi thì đồ ăn của Lý Bàn Tử mới ra, đúng lúc này Thẩm Bác Quận cũng đến, anh thấy Lâm Ngọc Trúc thì cười nói: "Cuộc sống của thanh niên trí thức Lâm thật tốt, có rất ít thanh niên trí thức có thời gian nhàn rỗi nhiều như cô đó."
Anh đã nghe từ những người dân ở thôn Thiện Thủy, trong nhóm thanh niên trí thức, ngoài Lý Hướng Vãn ra thì cuộc sống của cô là tốt nhất.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy con hàng trước mắt đen tối hơn Lý Bàn Tử nhiều, cô không muốn nhiều lời nên nhanh chóng đứng lên, cười hì hì nói: "Nửa năm đến quán cơm được mấy lần chứ, lúc về mới gặp hai người, thời gian của tôi không so với mấy người được, tôi đã ăn xong rồi, hai người cứ từ từ ăn, tôi đi trước."
Thẩm Bác Quận đưa mắt nhìn cô gái nhỏ ra khỏi cửa rồi mới thu ánh mắt lại, hỏi Lý Bàn Tử: "Hai người nói những gì rồi?"
Lý Bàn Tử hơi giật mình, cẩn thận nói: "Cũng không nói gì cả, cô nhóc này gặp mấy lần mà còn chưa biết tên chúng ta, chỉ nói lung tung vài câu thôi."
Thẩm Bác Quận gật đầu, thản nhiên nói: "Nói chuyện với con nhóc này thì cẩn thận một chút."
"Hả? Anh, anh phát hiện gì rồi?"
Thẩm Bác Quận lắc đầu nói: "Không, hỏi người bên thôn một chút, đầu óc con nhóc này không đơn giản, tuyệt đối không... đơn thuần như những gì biểu hiện, cậu nói chuyện chú ý một chút, đừng để cô ta phát hiện được cái gì, biết nhiều chưa chắc là chuyện tốt."
Bàn Tử gật gật đầu, nhớ lại mình và em gái cũng không nói chuyện gì nhiều, tâm trạng khẩn trương cũng thả lỏng ra không ít.