Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170 - Đạo Khác Biệt Mưu Cầu Khác Nhau 1

Chương 170 - Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau 1
Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau: ý nói những người có quan điểm hoặc sở thích khác nhau thì không thể làm việc cùng nhau

Đường về thôn vẫn dựa vào hai chân mà đi, Lâm Ngọc Trúc âm thầm mắng trong lòng, cô xuyên vào thập niên 70 này giống như đi cải tạo chân vậy.

Bây giờ cũng có thể đi, trên vai cũng có thể cõng được chút ít, núi có không ít chỗ gồ ghề vậy mà đi đường cũng không kêu mệt mỏi, cô đã không phải là cô của năm đó nữa rồi.

Lại nói cô đã đợi thím Lý Tứ mấy ngày nay nhưng cũng không thấy người này có hành động gì, đột nhiên có chút hơi mất mát.

Sau khi vào thôn, cô tìm kiếm bóng dáng thím Lý Tứ khắp nơi nhưng không thấy, cũng không biết người thím này đã đi tản bộ ở đâu rồi.

Một nhà này dựa vào tiền con trai nhỏ trợ cấp, có thể sống lười nhác bao nhiêu thì lười nhác bấy nhiêu, bị cái nhà này liên lụy, tương lai cậu con trai kia có thể lấy được vợ không cũng là một chuyện khác.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu đi về, vừa mới vào điểm thanh niên trí thức đã thấy Triệu Ái Đảng và Triệu Hương Lan cùng đi từ trong nhà ra ngoài, cô có chút bất ngờ, không phải hai người này đi sửa đường sao, sao lại quay về rồi?

Kể từ khi đánh nhau một trận với chị em nhà họ Đổng, tính tình của Triệu Hương Lan dường như thu lại rất nhiều, ngoài chị em họ Đổng ra thì thấy ai cô ta cũng mỉm cười, nhìn qua càng thấy dịu dàng dễ gần.

Cô ta thấy Lâm Ngọc Trúc từ bên ngoài về thì cười hỏi: "Lại lên trấn sao?"

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: "Lên trấn gửi thư, hai người làm gì vậy?" Nhìn như thế nào cũng giống như đang muốn đi ra ngoài.

"Buổi trưa Tiểu Trương mệt nên bị bệnh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, chúng tôi đưa người về rồi lại quay lại làm việc."

Lâm Ngọc Trúc nghe xong thầm mắng một tiếng trong lòng, nữ phụ đúng là nhân vật xui xẻo.

Cô oán trách hai câu với Triệu Hương Lan rồi đưa mắt nhìn hai người ra ngoài, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc nhìn về phía Triệu Ái Đảng, nhìn vẻ bề ngoài thật sự không nhìn ra được tốt xấu, ấn tượng của cô đối với Triệu Ái Đảng chính là tướng mạo đoan chính, không thích nói chuyện, nói một câu thẳng thắn thì tính người này không khác Chu Nam là bao.

Về sân sau đúng lúc Vương Tiểu Mai đi ra, thấy cô đang buồn bực thì hỏi: "Về rồi sao?"

"Gửi bức thư tốn bao nhiêu thời gian chứ?"

Sinh hoạt tập thể có điểm này là không tốt chút nào, đi lên trấn, đi bao lâu mọi người đều biết.

Bí mật càng ngày càng không dễ che giấu.

Vương Tiểu Mai cười hì hì nói với cô: "Hôm nay Trương Diễm Thu bị bệnh, tôi đã đoán từ trước, lúc trước tôi cảm thấy thân thể này của cô ta không ổn, quả nhiên là đúng, cô xem, bị bệnh rồi, ui chao, nếu lúc trước không chuyển ra thì chắc chắn phải ở lại hầu hạ cô ta."

Lâm Ngọc Trúc nhìn vẻ mặt giảo hoạt kia của cô ta, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Vương Tiểu Mai nhặt củi đến trưa, giữa trưa trở về ăn cơm đồng thời nghỉ ngơi một chút, đầu giờ chiều, Lâm Ngọc Trúc cùng lên núi nhặt củi với cô ta.

Không nói đến chuyện dùng bao nhiêu củi để nấu đường, hiện tại cũng nên dự trữ thêm củi cho mùa đông.

Lúc lên núi Lâm Ngọc Trúc phát hiện mấy đứa nhỏ cũng lên núi, có người hái quả dại, có người nhặt củi, cũng có thôn phụ không có việc làm lên trên núi.

Mục đích của mọi người đều không khác nhau lắm.

Lâm Ngọc Trúc thương lượng với Vương Tiểu Mai, tốt nhất nên nhặt sạch củi trong phạm vi từ túp lều đến chân núi.

Lúc này Vương Tiểu Mai còn cố ý nhấn mạnh đó là nhà ở, không phải túp lều.

Lâm Ngọc Trúc nói cô ta tập trung vào điểm chính, hai người bắt đầu lao vào kiếp nhặt củi.

Một nửa củi nhặt được để ở túp lều, một nửa mang về nơi của thanh niên trí thức, nếu không hai người đi lên núi một lúc mà mang tay không về cũng rất dễ gây hiểu lầm.

Mỗi lần Lý Hướng Vãn thấy hai người tốn thời gian phí công sức lên núi nhặt củi về thì đều cảm thấy may mắn vì mình có không gian, củi cô ta nhặt được căn bản đều lén bỏ vào không gian, đến gần nơi của thanh niên trí thức đều nhân lúc không có người chú ý thì bỏ ra ngoài, cứ như vậy yên lặng nhặt được không ít củi.

Nếu không phải gần đây cơ thể của Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng tốt, sức càng ngày càng lớn thì có khả năng nhặt củi xong đã bị tàn phế.

Có mấy lần cô và Vương Tiểu Mai chia ra để nhặt củi, cô cũng sẽ lén bỏ vào trong không gian của mình, cứ dần dần như vậy, củi trong không gian càng ngày càng nhiều.
Bình Luận (0)
Comment